Thời gian đột nhiên trở nên dài dằng dặc như thế.
Keertuwf khi Giang Thiến Nhi tới biệt thư, anh chưa từng ăn cơm một mình.
Thói quen dùng bữa của Giang Thiêns Nhi tốt cô cùng, không kén ăn, cô đặc biệt thích ăn cua, nhưng lại không muốn động thủ, bởi vì cô cảm thấy nếu như mình bóc, trên tay đều có vị này, vì vậy Giang Triết liền gánh vác phần công việc này.
Hôm nay một mình ăn cơm, anh theo thói quen đem con cua bóc ra mới phát hiện người bên cạnh không có ở đây.
Cơm nước xong, theo thường ngày đều là cùng nói chuyện phiến với Giang
Thiến Nhi, vì vậy, hôm nay liền phát hiện thế nhưng không có việc gì làm.
Một mình ngồi ngây ngốc ở trên ghế sofa, cơ hồ cứ năm phút đồng hồ lại nhìn một hồi chuông, đến cuối cùng thậm trí đứng ngồi không yên, một mực ở trong phòng khách di tới đi lui.
Điện thoại kia đã bị Giang Triết cầm đến phải bỏng, cái mã số đã đọc làu làu lần lượt thông qua, lại một lần bị nhấn tắt.
Được rồi, được rồi, anh sẽ ở nơi này như con mèo nhảy loạn, để cho cô ở nơi nào chơi vui vẻ đi thôi.
Nghĩ như vậy, trong lngf rốt cuộc bình tĩnh lại, sau đó nghe tiếng mở cửa.
Giang Triết lập tức đứng lên, sau đó đi ra đón.
“Trở lại?”
Giang Triết nghênh đón, hướng về phía Giang Thiến Nhi lộ ra nụ cười.
Giang Thiến Nhi rõ ràng sửng sốt, ngược lại không nghĩ tới Giang Triết sẽ có thái độ như vậy.
“Anh, thì ra anh vẫn chưa ngủ?”
“phải.”
Giang Triết gật đầu một cái, “Đi chơi vui vẻ không?”
“Vui vẻ, biết một người bạn mới.”
Giang Thiến Nhi xấu hổ cúi đầu.
“Bạn mới?”
Giang Triết cúi đầu nhìn vẻ mặt Giang Thiến Nhi, sắc mặt hơi biến đổi.
“Không phải nói sinh nhật đồng học sao?”
“Đúng vậy a, đồng học sinh nhật nhưng người bạn kia còn mời vài bằng hữu của cô ấy tới.”
Giang Thiến Nhi ngẩng đầu lên, vẫn mắt to nhìn Giang triết.
“Anh, em trước kia không tham gia những hoạt động như vậy, hiện tại em mới biết nó thật vui vẻ, anh, anh sẽ đồng ý với em lần sau để em tiếp tực tham gia những cuộc tụ hội như vậy phải không?”
Giang Triết quay đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, phía trên kia kim chỉ giờ cùng kim chỉ phút đã hợp lại với nhau.
Anh khẽ nhíu mày một cái.
“Thiến Nhi, em nên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
“Nhưng ngày mai, người bạn mới quen hẹn em đi dạo phố.”
Giang Thiến Nhi kì kì ngả ngả nói, thanh âm cũng thấp như muỗi kêu.
Giang Triết chỉ cảm giác mạch máu trên huyệt thái dương đang đập kịch liệt.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương