Giang Thiến Nhi cơ hồ có chút kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, cô cho rằng nam nữ chỉ cần yêu nhau là được rồi.
Cô yêu Giang Triết, cô muốn cùng anh ở chung một chỗ, nhưng hôm nay Lục Không Cách đã hướng cô đến một sự thực tàn khốc.
Nếu như muốn cùng Giang Triết ở chung một chỗ thì cả đời cũng chỉ có thể như vậy thôi.
“ Giang Triết quả thật rất thích cô, nhưng đõ là bởi vì Giang Thiến Nhi cô từ nhỏ đến lớn luôn cùng hắn ở chung một chỗ, hắn không có cơ hội tiếp xúc với những cô gái ưu tú bên ngoài.” (Dĩ nhiên những lời này là giả, phụ nữ ưu tú bên cạnh Giang Triết đếm không xuể đấy.)
Nếu như một ngày kia cô rời khỏi hwans, nói không chừng, hắn sẽ gặp được một cô gái không biết tốt hơn cô bao nhiêu lần.”
“Không.”
Giang Thiến Nhi cáu kỉnh nói, đó là trường hợp cô vĩnh viến không tưởng tượng được.
“Được rồi, nếu như các người thật sự muopons ở chung một chỗ, như vậy tôi lền chúc phúc cho hai người. những lời vừa rồi của tôi, hi vọng cô không để trong lòng, tôi chẳng qua cũng là suy nghĩ thay hai người, ngộ nhỡ
Giang gia không có người nối rõi, có có mặt mũi nào đi gặp cha mình đây.”
Lục Không Cách uống một hớp cà phê, cái ly nhẹ nhangflay dộng.
Nhìn Giang Thiến Nhi ngồi đối diện, đôi mày chau lại, suy tư vấn đề, trong lòng không khỏi aam thàm vui vẻ, đây không phải là bày tỏ, những lời đó đã từ từ đả động Giang Thiến Nhi.
“Thật là, tôi cũng thật nhiều chuyện, vấn đề này nên là Giang Triết suy tính, tôi chỉ bởi vì thương hắn, cho nên muốn cùng hắn chia sẻ một chút u sầu. Bất quá theo tính tình Giang Triết, dù hắn có đang suy tính cũng sẽ không nói với cô. Cho nên Giang Thiến Nhi, cô nên thừa nhận người đàn ông này đói với cô thật không phải tốt bình thường. nếu hắn đối tốt với cô, cô cũng có thể đồng dạng hồi báo. Nếu không cuối cùng có một ngayd hắn sẽ mệt mỏi. Cô nghĩ, không thể đụng vào cô, không thể có hài tử, cuộc sống như thế còn là cuộc sống sao?”
Thật ra thì những lời vừa rồi không sai biệt lắm cũng đã nói qua, chẳng qua Lục Không cách nhìn Giang Thiến Nhi bộ dạng thương tâm khổ sở thì trong lòng vui vẻ.
Giang Thiến Nhi, cái người anh biến hái kia của cô không phải vẫn yêu cô sao? Không phải là không thể chịu được cô có chút khổ sở sao? Tôi nhìn rất không thoải mái, tại sao Giang Thiến Nhi cô có thể có cuộc sống hạnh phúc, mà Lục Không cách tôi phải cả đời khổ sở như vậy, tại sao?
“Cho nên, Giang
Thiến Nhi, suy nghĩ thạt kĩ quan hệ của cô với hắn. Thật ra thì, đối với người ngoài mà nói, hết thảy đều không sao cả."
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
46 chương
159 chương
11 chương
10 chương
100 chương
120 chương