Huống chi cô là đang nói về con của anh, đã có đứa bé thì đương nhiên phải phụ trách, không phải sao? Anh tức giận cô cái gì đây? Thật ra thì, trong truyện này cô mới là người thương tâm nhất, không phải sao? Từ đó về sau cô sẽ phải ở trong nhà nhìn bọn họ ân ân ái ái. Giang Thiến Nhi chậm rãi xoay người, đột nhiên không biết mình phải làm gì. Rõ ràng là hài tử của Lục Không Cách và Giang Triết, Lục Không Cách lại tức giận với cô, Giang Triết cũng tức giận với cô, dù sao cô trong ngoài đều không được lòng người. Nghĩ tới đây, Giang Thiến Nhi không khỏi cảm thấy ủy khuất, cô chạy tới cửa, sau đó chợt kéo cửa ra. "Không cho đi." Nghe được thanh âm Giang Triết, cô chợt quay người, cáu kỉnh nói. "Anh sao lại tức giận với em, đứa bé là của anh cùng cô ta, kết quả ai cũng nổi giận với em? Em rốt cuộc trêu trọc ai?" Bởi vì nghe được tin tức thương, bởi vì mới vừa rồi Giang Triết rống giận với cô cho nên khó chịu, nín hồi lâu, nước mắt rốt cuộc chảy xuống. Ánh mắt Giang Triết tinh tế híp lại, bên trong có ngọn lửa đang nhảy nhót. "Cô ta hung dữ với em?" Lục Không Cách, xem ra cô thật sự chán sống rồi. Anh đóng cửa lại, sau đó ôm Giang Thiến Nhi vào trong lòng, "Đừng khóc, đừng khóc, là anh không đúng, anh không nên hung dữ với em." Bản thân anh đúng là ấm đầu rồi, sao có thể đối với cô như vậy. Thật ra mới vừa rồi anh tức giận là vì cô nói giúp cho Lục Không Cách, hơn nữa còn muốn cô ta vào nhà mình, cô chẳng lẽ không biết tình cảm của anh đối với cô sao. Nhưng tĩnh tâm lại, Giang Thiến Nhi biết anh đối tốt với cô, nhưng vậy thù thế nào? Cô là em gái, anh là anh trai, có thể thế nào đây? Giang Thiến Nhi tựa hồ muốn đem tất cả thống khổ trong lòng phát tiết ra ngoài, cô tựa vào vai Giang Triết mà khóc. Giang Triết cảm thấy lòng mình đau đớn không rứt, vì vậy đem toàn bộ tức giận trút lên Lục Không Cách. "Thiến Nhi, Thiến Nhi đều do anh không tốt đều do anh không tốt." Anh ôn nhu an ủi. Nhưng miệng vết thương một khi đã mở ra lại rất khó khép lại. Giang Triết nhìn người trong ngực khóc thành một đoàn, hận không được hôn khô nước mắt của cô. Giang Thiến Nhi rốt cuộc phát tiết xong, thút tha thút thít rồi từ từ bình tĩnh lại. Giang Triết lấy tay nâng cằm Giang Thiến Nhi lên, nhìn nước mắt cô giống như hột đào, không khỏi thở dài một hơi. "Nhìn xem, thế này làm sao ra ngoài gặp người?"