"Anh không có việc gì là tốt rồi, em còn sợ....." Bên kia mất tự nhiên cười ớcười
"Khiến Thiến Nhi lo lắng rồi! Anh chỉ là có chút việc bận."
Trải qua chuyện tối hôm qua, anh không thể đối mặt với Thiến Nhi, ít nhất tạm thời là không thể.
Nói cho cùng thì trên người anh vẫn có nhược điểm, nếu không phải là vậy thì Lục Không Cách cũng đã không lợi dụng lúc anh say rượu mà giở trò.
Hối hận, đúng vậy, anh hối hận, là hối hận trước nay chưa từng có, Giang
Triết đã làm biết bao nhiêu chuyện nhưng chưa từng có hối hận, vậy mà bây giờ lại hối hận.
Cuộc sống ngày càng bình tĩnh, chẳng qua là giải trí Hạ Thiên lại tung ra tin tức, tổng giám đốc tập đoàn Minh Đế
Giang Triết tiên sinh cảm thấy bận tâm vì tình hình giao thông hiện tại, anh hy vọng trong thời gian này mọi nguời chú ý an toàn một chút, không để phát sinh sự cố.
Giang Triết cin nói, trong tất cả sự cố thì có đến 80% là do say rượu gây nên, vì an toàn của cư dân thành phố A
Giang tiên sinh tích cực hô hào mọi người tiến vào hàng ngũ kiêng rượu.
Minh Đế là tập đoàn đứng đầu ở thành phố A, Giang Triết tiên sinh dẫn đầu trong việc kiêng rượu, kể từ hôm nay, tất cả các cuộc xã giao của Minh
Đế đều được tiến hành ở phòng trà.
Lập tức các khách sạn ở thành phô A tiến vào gia đoạn uể oải, mà phòng trà lại buôn bán rất thuận lợi.
Giang Triết đã từ chối tất cả các cuộc xã giao, những cuộc xã giao không thể từ chối được thì cũng chỉ mời khách uống trà.
Việc làm lần này đã được cư dân thành phố A khen không dứt lời, thật ra thì chỉ có Giang Triết biết anh làm như vậy là bởi vì áy náy.
Giang Thiến Nhi đi vào trường học, vẫn là Giang Triết tự mình đưa đón.
Một ngày này,Giang Thiến Nhi được Giang Triết đưa đến trường học.
"Anh, hẹn gặp lại." Giang Thiến Nhi ù nói lời tạm biệt với Giang Triết.
Giang Triết gật đầu, ánh mắt ôn nhu.
"Cẩn thận, gần tối anh tới đón em."
"Dạ."
Guang Thiến Nhi gật đầu một cái liền xuống xe.
Mới đi được mấy bước được, mấy bước điện thoại trong túi xách chợt vang lên.
Giang Thiến Nhi cúi đầu cười, thế nào mói tách ừ ra đã gọi điện tới?
"Anh, Sao vậy?"
Giang Thiến Nhi cười noi.
Bên kia không co trả lời, trong lòng Giang Thiến Nhi trầm xuống, chẳng le không phải la điện thoại của anh, mới vừa rồi la bản thân mất hồn
"Ngại qua, Giang tiểu thư, tôi không phải la anh cô để cho cô thất vọng rồi." Bên trong điện thoại truyền ra tiếng cười như chuông bạc.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương