Đảo mắt ba năm đã trôi qua, Giang Thiến Nhi đã trở thành một thiếu nữ thanh xuân, mĩ lệ. Bởi vì nhảy hai cấp cho nên bây giờ cô đã là học sinh lớp mười. Thời điểm thi cấp ba, Giang Thiến Nhi đã bị một ngôi trường cao đẳng chọn trúng, nghe nói ở trong trường đó phần lớn học sinh đều là con nhà danh giá. Khi hiệu trưởng vui rạo rực đem tin này nói cho Giang Triết, ánh mát tinh tế híp lại, sau đó gọn gàng linh hoạt trả lời: "Không đi!" Chuyện cười, từ sau chuyện lần trước, mỗi đêm anh đều ôm Giang Thiến Nhi ngủ, anh đã sớm có thói quen ôm nhuyễn ngọc ôn hương ngủ. Nụ cười của hiệu trưởng lập tức cứng đờ, sau đó liền phản ứng kịp. Chẳng qua, còn không có đợi ông mở miệng lại nghe Giang tổng giám đốc lạnh lung nói: " Phong tỏa tin tức." tiểu nha đầu kia, mặc dù trên phương diện học tập rất tốt nhưng nếu để cô biết tin tức như vậy, nói không chừng cô sẽ muốn đi. Mỗi ngày đền do Giang Triết đưa cô đến trương, gần tối lẳng lạng chờ Giang Triết tan việc đến đón. Truyền thuyết nói anh là mặt lạnh tổng giám đốc, là người cao cao tại thượng, nhưng khi đứng trước mặt cô, tất cả nhuệ khí đều bị thu hồi. " Anh, hôm nay so với hôm qua muộn hơn mười phút nha." Giang Thiến Nhi dán ở trong ngực Giang Triết, ăn điểm tâm Giáng Triết đưa tới, giọng nói mở hồ không rõ. Tiểu nha đầu từ nhỏ liền thích ăn, mỗi hôm một hộp điểm tâm đã là thường lệ. "Hôm nay có chút chuyện." Giang Triết giọng nói trầm thấp, nhớ tới phong thư được đưa tới lúc gần tối, sắc mặt khẽ trầm xuống. " Anh." Giang Thiến Nhi dừng lại động tác, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Triết. " Có chuyện gì sao?" Giang Triết thu lại tâm tình, nhìn Giang Thiến Nhi, sau đó khẽ lắc đầu. " Em quên anh là vũ trụ vô địch thủ rồi sao?" Giang Thiến Nhi cười " Xì" một tiếng, sau đó chui vào trong ngực Giang Triết. Thân thể Giang Triết khẽ cứng nhắc, anh khẽ dịch về bên trái. Người trong ngực bị kéo dãn khoảng cách, trong lòng có chút bất mãn. " Anh." Thanh âm kéo dài mang theo một chút mất mát. Giang Triết trong lòng mềm mại, anh vươn tay, xoa xoa đầu cô, trái tim như có tảng đá đè ép. Cảm giác như thế đã lâu không có.