" Giang Thiến Nhi, em dám nói anh là trẻ con, em có phải chán sống rồi hay không?" Lâm Bân giả bộ khuôn mặt tức giận, hướng Giang Thiến Nhi đi.
" A, anh, anh." Giang Thiến Nhi kêu to, sau đó từ trên giường nhảy dựng lên, lập tức nhảy vào trong ngực Giang Triết.
" Có người khi dễ em, anh, anh cứu em, cứu em." Hai tay Giang Thiến Nhi
ôm thật chặt cổ Giang Triết. Giang Triết hơi sững sờ, sau đó một cỗ mùi thơm nhàn nhạt chui vào sống mũi anh.
Anh và Giang Thiến nhi tách ra ngủ cũng đã được ba năm, hôm nay ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô, Giang Triết phát hiện, thân thể mình chợt bắt đầu phản ứng.
Anh có chút tức giận trước phản ứng của mình, nhưng trên mặt lại không dám để lộ ra vẻ gì, chẳng qua là liếc mắt nhìn Lâm Bân.
" Thiến Nhi còn chưa có xuất viện đấy, không cần chơi điên khùng như vậy."
" Giang Triết, ta biết ngay là ngươi trọng sắc quên bạn mà."
" Cái gì sắc a? Rõ ràng là em gái có được hay không?" Ánh mắt Lâm Bân quét qua Giang Triết, không biết có phải hay không do Giang Triết quá đa nghi, anh cảm giác ánh mắt của Lâm Bân dừng lại nơi hạ thân của anh trong chốc lát.
Một khắc kia, Giang Triết chỉ có cảm giác mình tựa hồ bị Lâm Bân nhìn thấu, anh bận không ngừng đem Giang Thiến Nhi thả lại trên giường,
" Lần sau không nên như vậy nữa." Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
" Giang Thiến Nhi nhìn bóng lưng của anh. " Lâm bân, anh ấy làm sao thế?"
Lâm Bân cười lắc đầu, tình a, từ xưa tới nay có mấy người có thể chạy chốn?
Anh mở cửa đi ra ngoài, sau đó chạy thẳng tới thang máy, quả nhiên là thấy được Giang Triết đang đứng ở đó, bóng lưng anh nhìn qua rất cô độc.
" Nếu là bảo bối, cũng không cần tổn thương."Lâm Bân hai tay cho vào trong túi quần, chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Triết.
Giang Triết lặng lẽ đi tới bên cửa sổ. " Lâm bân, cậu phải biết." Giang Triết nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ. " Muốn buông tha, nhưng là lại không thể buông tha, đau nhiều năm như vậy cũng đã trở thành thói quen, tại sao có thể buông tay? Nhưng là, chỉ sợ có một ngày làm tổn thương đến cô ấy." Anh khó chịu vò tóc của mình.
Lâm bân nhìn Giang Triết, tổng giám đốc cao cao tại thượng như vậy, thì ra cũng có những thống khổ.
" Cậu mới vùa rồi đã nhìn thấy phản ứng của tôi, hoặc phải ngươi không phải sẽ tin tưởng, nhiều năm như vậy, bất kể cùng nữ nhân nào ở chung một chỗ, cũng không có bất kì cảm giác, nhưng là, một khi đến gần tiểu nha đầu kia, cho dù trên người cô chỉ là mùi thơm thoang thoảng, cho dù là ngón tay nhẹ nhàng tiếp súc, thân thể sẽ phản ứng."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương