Edit: hochi Người đàn ông không nói lời nào, có điều khóe mắt nổi lên giễu cợt. “Em bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ ngay cả một sự báo đáp cũng không thể sao?” Người đàn ông vốn đưa lưng về phía bà, nghe được câu này, đột nhiên xoay người, sau đó ánh mắt như đuốc của anh ta cứ như die,n; da.nlze.qu;ydo/nn vậy nhìn chằm chằm mặt cô. Ánh mắt như vậy trong đó có quá nhiều hàm nghĩa, toàn thân Tống Na Mỹ không khỏi chấp chới. “Tống Na Mỹ, chúng ta tại sao lại đi tới bước này cô cũng biết mà, cô ở đây bố trí cái gì, cô phải biết“. “Em không có, anh vu tội em“. Tống Na Mỹ cao giọng nói. “Không có?” Anh ta cười lạnh một tiếng. “Tống Na Mỹ, chuyện kia cần tôi phải nói ra sao? Là ai bỏ thuốc vào trong ly rượu của tôi?” “Đấy chẳng qua là lần đầu tiên, đúng, em bị ma quỷ ám ảnh, vì em muốn lấy được anh. Nhưng những lần sau đều là anh chủ động không phải sao?” Đúng, là anh ta chủ động, mới đầu chỉ bởi vì mới mẻ, cho rằng cô bé này không giống những người khác, sau lại phát hiện ra cô rất có dã tâm, vì vậy hứng thú của anh ta căn bản không có cách nào thỏa mãn. Anh ta nghĩ tới người phụ nữ trong nhà từ trước đến die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nay cùng chung hoạn nạn với anh ta, vì vậy, rốt cuộc cố hạ quyết tâm. “Anh quá nhẫn tâm, anh quá nhẫn tâm, rồi anh sẽ phải chịu báo ứng“. Người đàn ông chỉ nhàn nhạt cười, sau đó nói: “Ai sẽ bị báo ứng còn chưa biết“. Cũng chính từ lúc đó trở đi, anh ta đoạn tuyệt tất cả mọi liên quan đến cô. Rốt cuộc, sự thù hận giống như cỏ dại mọc hoang, sinh trưởng tươi tốt ở trong lòng cô. Sau khi đứa bé ra đời, vốn là muốn tự mình nuôi nấng. Nhưng cô chưa từng chịu khổ cực như vậy, thời gian đầu, cô gần như điên đảo ngày đêm. Rốt cuộc cô không chịu nổi, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cuối cùng đưa đứa bé kia cho người khác, dù sao đứa bé kia vẫn là một con cờ của cô. Nhớ lại những đau khổ ấy, nước mắt không biết chảy xuống từ khi nào. A Đức lấy khăn giấy, sau đó cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho bà. Nhưng nước mắt kia lại như mở miệng cống thoát nước. “Đừng khóc, được không?” A Đức nhẹ giọng an ủi. Tống Na Mỹ nắm thật chặt tay A Đức. Tay A Đức khẽ run, sau đó tùy ý để Tống Na Mỹ nắm. “Có phải tôi chưa đủ tốt không? Hay không có đủ sức quyến rũ? Còn không giống như phụ nữ? Cho nên mới không có ai yêu thương tôi?” “Không, cô rất tốt, cô rất tốt, thật đấy“. A Đức vẫn nhẹ giọng nói: “Nếu không làm sao tôi lại vẫn ở bên cạnh cô, Tống Na Mỹ, tôi cứ nghĩ cô sẽ hiểu tiếng lòng của tôi, thì ra cái gì cô cũng không hiểu, tôi có chút đau lòng“.