Cô giễu cợt: “Hai vợ chồng giận dỗi rồi hả?” “Bác sĩ Phùng, không có chuyện đó đâu”. Giang Thiến hướng về phía bác sĩ Phùng cười ngọt ngào, sau đó đứng lên cái cân. Bác sĩ Phùng nhìn sau lưng Giang Thiến sắc mặt khẽ đổi, nhịn xuống ý cười. “À, nếu như ba mẹ giận dỗi, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, rồi sẽ dẫn đến tâm tình của anh ta cũng không tốt”. Cô không phải một người nhiều chuyện, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Giang Triết đối đãi với Giang Thiến như báu vật, cô vẫn có chút giật mình. Người đàn ông đó ở thành phố A lớn nhỏ đều biết đến. Về sau cô từ từ quen nếp, nhưng vẫn cảm thấy người đàn ông này không dễ đạt được. Cho nên, hôm nay cô ấp ủ tâm tư phải trợ giúp Giang Triết. Giang Triết há có thể không hiểu ý tứ của bác sĩ Phùng, lúc nghe được câu này, sắc mặt của anh hơi dịu xuống, tay cũng với tới, muốn dìu người phụ nữ bé nhỏ trên cân xuống. Không ngờ cơ thể Giang Thiến khẽ tránh đi, tay Giang Triết lập tức rơi vào khoảng không. Giang Triết lắc đầu không thể làm gì khác hơn, nhìn người phụ nữ đang nâng bụng bầu, nhanh chóng đi vào bên trong gian phòng nhỏ, sau đó nằm trên giường. Đây là thời gian Giang Triết thích nhất, nhìn đứa bé ở bên trong xoay người, tay nhỏ bé để lại ở trong miệng, mỗi khi đến thời khắc như vậy, trong lòng của anh sẽ chan chứa yêu thương. Bác sĩ Phùng lấy nước thuốc bôi lên trên bụng của Giang Thiến, sau đó đồng thời chậm rãi di chuyển. “Cô xem, cục cưng hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của mẹ, giờ phút này, hình như cậu nhóc cũng đang tức giận”. Giang Triết nhìn sao lại không hiểu những thứ này? Nhưng anh biết bác sĩ Phùng đang giúp mình nói tốt, vì vậy, lập tức gật đầu một cái. “Đúng vậy, Thiến Nhi, tâm tình của đứa bé cũng không tốt lắm”. “Giang Triết, anh thật là cái gì đều biết”. Khóe miệng Giang Thiến nhếch lên một nụ cười châm chọc, vì vậy, thành công khiến Giang Triết ngậm miệng lại. Kiểm tra một hồi xong, dĩ nhiên là không có chuyện gì. Nhưng đến lúc ra cửa, bác sĩ Phùng dặn dò mấy câu. “Hít thở nhiều không khí trong lành, phải đi lại nhiều nữa”. Giang Thiến không giống với phụ nữ có thai bình thường, từ đầu tới cuối đều bị Giang Triết che chở, hơn nữa dinh dưỡng lại chu đáo. “Nếu cả ngày không hoạt động, về sau sanh con sẽ gặp khá nhiều khó khăn”. Giang Triết nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi. “Cái gì gọi là gặp khá nhiều khó khăn?” “Bình thường không vận động, sức lực cũng bị ứ đọng, thời điểm sinh con, sẽ không dùng sức được. Có người nói phải luôn làm việc đến khi sinh con mới thôi, vậy mới sinh ra nhanh”. Bác sĩ Phùng kiên nhẫn giải thích . Sắc mặt của Giang Triết càng ngày càng âm trầm, thậm chí ngay cả “Gặp lại” cũng không nói với bác sĩ Phùng, kéo Giang Thiến lập tức đi ra ngoài. “Sớm biết sinh con gặp phải đau đớn như vậy, chi bằng không sinh”. Giang Triết nhỏ giọng lầm bầm, hoàn toàn quên mất vẫn đang chiến tranh lạnh với Giang Thiến. Ấn đường cũng nhíu lại thật chặt. Đây là chuyện anh gặp phải khó giải quyết nhất rồi. Anh không khỏi nhớ tới mấy chuyện hôm trước. Bởi vì Thiến Nhi mỗi ngày đều thích nghỉ ngơi dưới dàn nho, mùa này nho đã bắt đầu chín, vì vậy, lúc cô muốn ăn, vươn tay là hái được. Giang Triết lập tức để người ta đặt hai cái ghế massage ở phía dưới. Ghế dựa là loại hình tròn, ngồi vào trong, dường như cả người sẽ rơi vào một khoảng, lần đầu nhìn thấy Giang Thiến đã thích vô cùng. Ngày đó Giang Triết an vị ở bên cạnh Giang Thiến, Giang Thiến nhìn trúng quả nho trên đầu kia, lập tức bảo Giang Triết hái xuống. Người làm đi qua đi lại ai cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, vệ sĩ đều đứng đằng xa. Hình ảnh Giang Triết ở công ty lãnh đạo mấy trăm người, nhưng đối mặt với sai bảo của Giang Thiến, vậy mà khóe miệng chỉ khẽ câu. “Gần đây em đọc rất nhiều sách”. Giang Thiến cầm quả nho bỏ vào trong miệng, sau đó nhả ra mấy cái hạt. Giang Triết nhìn một chút, sau đó cầm cái đĩa trên bàn đưa qua. Giang Thiến cũng không để vào, vẫn cứ kéo tay Giang Triết qua, sau đó nhả hạt lên. Giang Triết khẽ lắc đầu, sau đó ném hạt vào bên trong thùng rác. “Đọc sách gì?” Anh ngồi xuống, sau đó cầm lấy tài liệu bên cạnh, vừa lật từng tờ từng tờ, vừa nhàn nhạt nói. “Em không thích sinh mổ”. “Không phải rất tốt sao? Lúc làm phẫu thuật tiêm thuốc tê, một chút cảm giác đau đớn cũng không có”. Giang Triết vừa nói vừa cầm tài liệu đặt ở bên cạnh, sau đó đứng dậy, ngón tay Giang Thiến lại chỉ vào một quả nho trước mặt. Anh hái hái nó xuống, tỉ mỉ dùng khăn giấy lau, lại bóc vỏ ra, lúc này mới đưa cho Giang Thiến, sau đó lấy khăn lông lau bàn. Tất cả các động tác này đều làm liền một mạch, dường như anh đang làm một chuyện rất bình thường. Giang Thiến cũng yên tâm thoải mái nhận lấy, tựa như hoàn toàn không biết đôi tay này đã từng ký qua mấy chục triệu, vài tỷ, thậm chí vài tỷ hợp đồng. “Ưm, dù sao em cũng không thích”. Giang Thiến nói xong, lại kéo tay Giang Triết qua, sau đó nhả hạt lên. “Lý do”. Tâm tư của cô không giấu được người này, vừa nói dù sao cũng không thích, lại vừa tránh né hai mắt của anh. Giang Thiến đứng lên, dựa vào người Giang Triết, sau đó bắt được tay của anh, nhẹ nhàng lung lay. “Anh, dù sao em cũng không thích”. Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, những hình ảnh nằm trên bàn sinh lớn tiếng kêu la hiện lên trong đầu anh. “Anh, có được không?” Trong giọng của Giang Thiến đều là làm nũng. Nếu là thường ngày, Giang Triết nhất định là sẽ đồng ý, nhưng là hôm nay anh nói với bản thân, không được, lập trường nhất định phải kiên định, nếu không đến lúc đó nhìn Thiến Nhi chịu đau khổ, trong lòng của mình càng thêm đau. “Không được, không có lý do gì kiên quyết không đồng ý”. Tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu, trong lòng lại chỉ sợ cô gái nhỏ bên cạnh này tức giận. “Trên sách nói, khi sinh mổ đứa bé sinh ra hình như hay bị ốm hơn”. Giang Thiến ấp úng nói, thật ra thì còn có một lý do quan trọng nhất chưa nói cho anh biết. Rất nhiều sản phụ đều nói sau khi sinh mổ, trên bụng sẽ xuất hiện một vết sẹo giống con rết. Giang Thiến mường tượng ra, thật sự rất xấu xí. Còn có người nói, có lúc giữa vợ chồng cũng bởi vì cái vết sẹo này cho nên mất đi tình thú* giữa vợ chồng. *Tình thú: hứng thú tình dục Khi Giang Thiến nghĩ đến đây, âm thầm kinh hãi. Anh là một người đàn ông có biết bao phụ nữ hoan nghênh, dù cho đến bốn mươi tuổi, vẫn sẽ rất được hoan nghênh . Nếu anh bởi vì bản thân cô có một vết sẹo như vậy mà không thích mình, vậy đến lúc đó không phải cô sẽ khóc đến chết sao? “Đồ ngốc, đây chẳng qua là đúng lúc mà thôi”. Giang Triết xoa đầu Giang một cái, “Không cần phải lo lắng có được chứ?” “Không được, người ta nói đứa trẻ sinh tự nhiên trải qua quá trình rặn đẻ, mà đứa trẻ sinh ra từ việc mổ đẻ thiếu đi trình tự như thế. Dù sao em quyết định, em nhất định không sinh mổ. Giang Triết, rốt cuộc là anh sinh con hay là em sinh con? Sinh kiểu nào hẳn là do em quyết định có được hay không?” Giang Thiến lui về cái ghế của mình, ngồi ở chỗ đó, trợn mắt nhìn về phía Giang Triết. “Được, được”. Giang Triết cưng chiều cười cười, đặt tài liệu xuống bên cạnh. “Còn không phải là sợ đến lúc đó em chịu đau đớn sao? Em đã kiên trì như thế vậy thì theo cách của em đi”. “Đó là đương nhiên”. Giang Thiến hài lòng, “Hơn nữa sinh con tự nhiên hồi phục rất nhanh, sinh mổ mấy ngày vẫn còn đau”. Giang Thiến lộ vẻ hiểu hết sức kỹ càng, nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy. Lời nói ngày đó dường như vẫn còn ở bên tai, Giang Triết dĩ nhiên sẽ không quên. Hơn nữa ngày đó vì để cho Thiến Nhi yên tâm, anh cố ý đề nghị ngoéo tay. Kết quả Thiến Nhi nói vẫn chưa được, vì vậy, anh nói, chi bằng giấy trắng mực đen. Nghĩ tới đây, Giang Triết không khỏi cười khổ, cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân của mình rồi. Đi thẳng đến cửa bệnh viện, Giang Thiến đã hất tay của anh ra, tự mình ngồi vào xe. Xe chạy về phía biệt thự, dọc theo đường đi Giang Triết đều nghĩ biện pháp, làm sao để thuyết phục Giang Thiến. Điện thoại di động kêu, là tổng giám đốc của Lãnh thị, hỏi thăm khi nào mới có thể giao hàng? Giang Triết trả lời nói lập tức, lập tức. Nhìn người phụ nữ bên cạnh thiếu chút nữa đã quay lưng lại với mình rồi. Ngẫm lại trong khoảng thời gian này, có phải ông trời muốn khảo sát mình không, cho nên bận rộn hết việc này đến việc kia. A Đức gọi điện thoại tới, nói là chuyện đã thành công tốt đẹp. Đây được coi như là một cái tin tốt nhất trong mấy ngày rồi. “Cô ta đâu?” Bên kia hơi sửng sốt một chút, sau đó cung kính mà trả lời. “Theo ý của tổng giám đốc, để cho cô ta nếm trải qua đau khổ sau khi thất tình”. “Được rồi, vậy lúc nào thì cậu có thể trở về?” “Chắc hai ngày nữa”. A Đức nhẹ giọng nói. Giang Triết hơi trầm ngâm, A Đức không có ở đây, anh cứ có cảm giác thiếu một trợ thủ đắc lực. “Được, cố gắng hết sức, sau đó không cần dây dưa dài dòng”. Cúp điện thoại, Giang Triết tựa vào ghế dựa. Thiến Nhi, em có biết không, những người từng khiến em bị tổn thương anh đều cảnh cáo từng người một, hơn nữa làm cho những người đó tự mình nếm thử cái loại mùi vị không chiếm được tình yêu. Nếu như em biết những việc này có vui vẻ hay không? Nhưng bên trong xe yên tĩnh chưa được năm phút đồng hồ, điện thoại di động lại vang lên. Lần này là công ty Tam Hoàn gọi tới, nói cho Giang Triết, đơn hàng đã hoàn thành, có thể giao hàng cho Lãnh thị hay chưa. Giang Triết suy nghĩ một chút, đây là đơn hàng đầu tiên anh nhận, đáng nhẽ anh nên tự mình đi giao, nhưng hôm nay Thiến Nhi không vui, dĩ nhiên anh không thể bỏ cô lại, vì vậy, bảo bọn họ kiểm hàng cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì. Giang Thiến ngồi ở bên cạnh, nghe từng cuộc điện thoại của Giang Triết. Lên xe trong thời gian ngắn thế này, anh đã nhận hai cuộc điện thoại. Anh cũng không rảnh rỗi nhỉ? Chỉ nghe Lâm Mẫn nói mấy ngày này trong công ty mọi người vội vã tăng năng suất, còn nói tổng giám đốc cũng có rất nhiều tài liệu phải ký. Nhưng về công việc, anh chưa bao giờ ở trước mặt của mình nhắc tới một câu, chỉ là mỗi ngày cùng với mình trải qua cái loại cuộc sống thoải mái nhàn nhã.