Edit: hochi Nhưng Giang Triết lại không nghĩ tới, trên thế giới mọi chuyện đều luôn luôn xảy ra biến hóa. Anh vốn đã tính toán rất tốt trong khoảng thời gian này sẽ ở bên cạnh Giang Thiến. Nhưng còn chưa tới buổi trưa, đã nhận được điện thoại của Lâm Mẫn. Phải nói Lâm Mẫn đúng là một thư ký có khả năng, dưới tình huống bình thường cô rất ít tìm Giang Triết. Trừ phi là gặp chuyện thật sự khó có thể giải quyết. Tựa như giờ phút này, cô gọi điện thoại tới đây, giọng nói rất cung kính. "Tổng giám đốc, giám đốc Tần gọi điện thoại đến nói nhân lực không đủ". "Như thế nào?" Giang Triết liếc mắt nhìn Giang dd.lqd Thiến ở bên cạnh đang nghiêm túc chăm chú đọc truyện cổ tích. "Nhưng trong khoảng thời gian này Minh Đế cũng cực kỳ nhiều việc. Giám đốc Tần yêu cầu mỗi người đều phải cẩn thận, ít nhất phải có một thợ cả giúp đỡ". Giọng của Lâm Mẫn chỉ nhàn nhạt lo lắng. "Giám đốc Tần nói thợ cả là quan trọng nhất, không có những thợ cả đó chẳng khác nào mọi thứ đều bằng không". "Bên công ty kia không có sao?" "Có, nhưng không giúp được". "Bên này Minh Đế cũng không có biện pháp điều sang sao?" Trong giọng của Giang Triết đã có phần không kiên nhẫn. Nếu như không có, vậy có nghĩa là anh phải tự mình ra tay. "Không có". Giọng nói của Lâm Mẫn hơi trầm, cô đã làm thư ký bên cạnh Giang Triết nhiều năm, tất nhiên có thể nghe ra tâm tình trong giọng nói của Giang Triết. "Gần đây Minh Đế nhận rất nhiều nhân tài, giám đốc Tần nói cô cũng tự mình lên, nhưng vẫn thiếu người". "Tôi biết rồi". Thật ra anh cũng biết thiếu hụt đội ngũ thợ cả, hậu quả kia là cái gì, vậy nghĩa là tất cả mọi việc đều không có cách nào hoàn thành. Anh gọi điện thoại cho Tần Trà. Bên kia nhưng vẫn không nhận điện thoại. Tiếng chuông reo một lần nữa, đang lúc Giang Triết muốn ngắt điện thoại, bên kia rốt cuộc đã nhận điện thoại. "A lô". Giọng nói sợ hãi, cũng là một giọng nữ hoàn toàn xa lạ. "Ngài khỏe chứ, giám đốc Tần bây giờ rất bận, không có thời gian nghe điện thoại, có chuyện gì cần tôi chuyển lời sao?" Đại khái trong điện thoại của Tần Trà cũng không lưu số của mình, cho nên cô bé kia cũng không biết mình là người ai. Nhưng ngay cả thời gian nhận điện thoại Tần Trà cũng không có, vậy chỉ có thể nói rõ cô ấy đúng là cực kì bận rồi. "Thợ cả có đủ không?" Cô gái không biết trong điện thoại di động là ai, nhưng vừa nghe anh ta quen thuộc với chuyện của công dd.lqd ty như thế, vì vậy, chẳng nghĩ gì đã nói: "Sai rồi, còn thiếu nhiều, nhưng không tìm ở đâu ra được, cho nên giám đốc Tần đã tự mình ra trận". Để điện thoại di động xuống, Giang Triết hơi trầm ngâm. "Anh, công ty rất bận sao?" Giang Thiến quay đầu, cô nghe được giọng nói của anh vừa rồi gọi điện thoại chắc là gặp phải chuyện gì rồi. "Không có việc gì". "Anh, anh đi đi, em không sao, mặc dù em không làm được người phụ nữ thành công, nhưng cũng không thể trở thành người kéo anh lui về phía sau đâu". Giang Thiến nghịch ngợm nhìn về phía anh cười một tiếng. Giang Triết đang muốn nói chuyện, điện thoại di động lại vang lên, trên kia màn hình là số điện thoại của Tần Trà. Giang Triết mới vừa ấn nút tiếp nghe, bên trong liền truyền đến giọng nói của Tần Trà, giọng điệu hiếm khi cấp bách. "Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi, vừa rồi không biết là ngài, bởi vì vội, cho nên không nhận được điện thoại của ngài". Tần Trà rất vội, vừa gọi điện thoại cho Giang Triết, vừa phải sơ lược trả lời vấn đề của công nhân. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tổng giám đốc Giang, là thật có chút vội, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?" Giang Triết không nói gì, chỉ là lạnh nhạt suy nghĩ cúp điện thoại. Thật ra thì chuyện này ngay từ đầu anh đã không tán thành Tần Trà, Tần Trà không có năng lực thì không nên ký hợp đồng với người khác. Ngộ nhỡ chuyện này không thành công, như vậy danh tiếng trong công việc của cô tuyệt đối sẽ rất kém, như xã hội bây giờ, nếu như dd.lqd không hoàn thành, về sau ai còn đến tìm cô nữa. Nếu như cô và anh chẳng liên quan đến nhau, hai người cũng không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng cô ta lại cố tình làm việc đó cho công ty trên danh nghĩa của anh, mà cô ta cũng trên danh nghĩa của anh đi làm thay. Nghĩ tới đây, mắt Giang Triết không khỏi lạnh buốt. Bản thân Tần Trà cũng là một người rất hiểu chuyện, sao có thể gây ra cho anh một rắc rối lớn như vậy? Anh đứng trước mặt của Giang Thiến. "Thiến Nhi". Hình như Giang Thiến đã hiểu rõ anh muốn nói gì chuyện, cô chỉ quay về phía anh lộ ra một nụ cười giọng nói ngọt ngào. "Anh, không có chuyện gì, anh lo lắng cái gì chứ? Đã gần trưa rồi, ăn xong cơm trưa, cũng đến lúc ngủ, vừa tỉnh lại, anh đã lại ở trước mắt của em rồi". Mặc dù nói như vậy, nhưng ngày hôm qua mình vừa đồng ý bắt đầu từ hôm nay sẽ ở bên cạnh cô mà, không ngờ ngày đầu tiên đã lật lọng, mà quan trọng nhất là chuyện này có thể không giải quyết xong trong ngày một ngày hai. "Chuyện có phần căng thẳng, anh có thể sẽ về muộn". Anh ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô. Vóc dáng anh vốn cao, hôm nay ngồi xổm trước mặt của Giang Thiến, vậy mà đầu anh cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Giang Thiến. "Lỡ anh về muộn, em phải ăn cơm thật ngon, không được giận dỗi, được không?"