Giang Triết trở lại phòng làm việc, nhớ tới chuyện nửa giờ trước, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường. Những năm nay, phụ nữ bên cạnh anh không ít. Hồi Thiến Nhi còn nhỏ nhiều lắm gặp dịp thì chơi. Dù là thời điểm đi ra ngoài ăn cơm chung, vẻ mặt vĩnh viễn là thản nhiên, vừa lắng nghe, vừa động tác ưu nhã ăn cơm. Trên mặt của anh rất ít có biểu cảm khác, đây là lần đầu tiên ngoại trừ Thiến Nhi mình ở trước mặt người phụ nữ không ngừng lộ ra nụ cười. Anh thừa nhận Tần Trà đúng là một cô gái rất dễ dàng hấp dẫn người khác, nhưng anh biết lý do không phải như vậy. Nghĩ tới đây, anh không khỏi không phiền não, rốt cuộc đẩy tài liệu trên bàn ra, cầm áo trên ghế dựa, đi ra cửa. Nghe thấy âm thanh cửa bị dùng sức đóng lại, lập tức Lâm Mẫn đứng lên. Chỉ là cô chỉ thấy được bên mặt của ông chủ, cô không hiểu tại sao anh lại tức giận. Chuyện của Giang tiểu thư không phải đã xử lý xong sao? Thế nào vẻ mặt ông chủ thoạt nhìn không ổn như vậy. Giang Triết đi xuống cầu thang, tiến vào gara để xe. Lập tức vệ sĩ theo kịp. "Hôm nay tự tôi lái xe." Anh hướng về người phía sau câu nói vừa dứt, liền vào xe. Mọi người hai mặt nhìn nhau. Đi theo bên cạnh Giang Triết không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, làm sao không nhìn ra tâm tình của anh không tốt. Nhưng lại không biết rốt cuộc vì sao tâm trạng của anh không tốt? Rõ ràng buổi trưa vẫn cùng Tần tiểu thư trò chuyện vui vẻ, cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa, cũng không có những chuyện khác xảy ra. Chẳng qua nghĩ lại, mấy người vẫn lên xe, sau đó đi sau xe Giang Triết. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay Giang Triết lái xe rất nhanh, một đường không nhìn đèn xanh đèn đỏ. Thời điểm xe xuất phát với tốc độ như vậy, làm cho người ta chặc lưỡi. “Giang tiểu thư đã xảy ra chuyện sao?" Rốt cuộc có người nhẹ giọng hỏi. "Không có nhận được bất kỳ tin tức nào." Một người khác không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước. Xe tổng giám đốc Giang ngoằn ngoèo đến ngoằn ngoèo đi, không cẩn thận sẽ mất dấu. "Nhanh, quẹo phải." "Tổng giám đốc Giang rất ít khi có tình trạng như thế." "Đúng là, lái xe như vậy, không biết là có bao nhiêu nguy hiểm." Tự nhiên, nguy hiểm trả lại nguy hiểm, đương nhiên không người nào dám gọi điện thoại cho tổng giám đốc Giang nhắc nhở chuyện này. Giang Triết trước mặt hình như sử dụng toàn bộ sức lực, trong đầu của anh trống rỗng, chỉ biết là chăm chú nhìn con đường trước mặt, chân ga, thắng xe, chân ga, thắng xe. Bất tri bất giác liền chạy đến đường vòng bên ngoài, khi thỉnh thoảng thấy ngoài cửa xe mảng lớn đồng ruộng, anh mới chợt tỉnh ngộ, chính mình đang làm gì. Thời điểm Giang Triết trở lại biệt thự, Giang Thiến còn chưa tỉnh ngủ. Một mình anh ở trong thư phòng lẳng lặng ngây người một lát. Mới vừa rồi coi như là mình đua xe đi, thế nhưng cũng cảm giác toàn thân thoải mái. Thời điểm nghĩ như vậy, lại khinh bỉ chính mình. Anh ở trong thư phòng xoay quanh, nghĩ tới mình phải làm gì mới có thể phân tán sự chú ý của mình, về sau mình phải tận lực cách xa Tần Trà một chút. Vì vậy, khi Giang Thiến tỉnh lại, liền nhìn thấy Giang Triết thân ái, tạp dề trắng quanh người, đang trong phòng bếp mồ hôi như mưa. Giang Thiến che miệng cười trộm. "Anh, anh làm bữa tối tình nhân cho Thiến Nhi sao?" Giang Triết không có ngẩng đầu, chỉ là hết sức chuyên chú đấu tranh với chú cá trong tay. Thật ra thì chuyện như vậy anh chưa bao giờ làm, nhưng hôm nay nghĩ tới canh cá nướng cho Thiến Nhi, vì vậy đã nói tất cả mọi chuyện đều để anh tự thân vận động. "Anh, hôm nay tại sao tốt như vậy? A, em biết rồi, là anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em phải không?" Tay Giang Triết cứ như vậy run lên, dao liền cắt vào ngón tay của anh. Dao này vốn là sắc bén, đầu bếp ngay bên cạnh mới vừa rồi chăm chú nhìn, chỉ sợ không cẩn thận tay thiếu gia bị thương. Không nghĩ tới sợ điều gì sẽ gặp điều đó, thời điểm dao kia cắt phải tay, lập tức máu liền chảy ra. "Anh." Giang Thiến cũng không để ý bụng mình lớn, lập tức liền nhào tới, sau đó bắt được tay Giang Triết, cũng không quan tâm tay đầy vảy cá, bắt lấy mút vào. Mặt Giang Triết của hơi đổi, vội vàng ngăn lại. "Thiến Nhi, không cần, anh đi ra ngoài khử trùng." "Vậy nhanh lên một chút." Giang Thiến nhìn máu không ngừng chảy, trắng bệch cả mặt, âm thanh cũng bắt đầu run rẩy. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Giang Triết an ủi. Đây là trời cao trừng phạt mình. Nhất định là trừng phạt mình từng động lòng. Đầu bếp bên cạnh cũng hoảng hồn, sắc mặt cũng thay đổi. Giang Triết đứng dậy, rửa sạch tay, sau đó đi ra ngoài. Sớm đã có người đem cái hòm thuốc cầm tới. Giang Triết ngồi xuống ghế sofa, Giang Thiến vội vàng tới đây xử lý. "Anh, thật xin lỗi, em không phải cố ý nói như vậy, không phải cố ý." Nước mắt Giang Thiến cứ như vậy rơi xuống, cô vốn là nói giỡn một chút. Nguyên nhân tại mình. Vốn là một chuyện vui vẻ cỡ nào, cuối cùng thế nhưng khiến anh bị thương. "Đứa ngốc, không có chuyện gì, anh gần đây máu rất nhiều, mất một chút máu không có việc gì." Giang Triết nhìn cúi đầu nhìn Giang Thiến, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng an ủi.