Nghĩ tới đây, Giang Triết không khỏi xoay người.
Đúng lúc ấy thì, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, Giang Triết quay đầu, nhìn người trước mặt từ từ ngã xuống, anh cảm thấy trái tim mình bị ai đó hung hăng bóp nghẹn.
Anh chỉ cảm thấy huyết dich toàn thân dường như đã bị đông lạnh. Cảm giác lục phủ ngũ tạng cả người đều kêu gào đau đớn.
Cái loại đau đớn giống như là bị hung khí hung ác đập vào, đau đến không tài nào hô hấp nổi.
Thiến Nhi của anh.... .....
Thế nhưng đó lại là Thiến Nhi của anh.
Chưa từng trải qua chật vật như vậy.
Trên khuôn mặt trắng nõn đều sưng đỏ.
Khóe môi đỏ tươi giống như rỉ máu.
Trên mặt cô vương đầy nước mắt, cho dù là như vậy, hai tay của cô vẫn kiên trì che chở cho bụng mình.
Giờ phút này, Thiến Nhi của anh đứng ở đó, nước mắt lưng tròng nhìn anh!
Giang Triết bước nhanh tới, một khắc kia, anh thậm chí ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Giang Thiến hung hăng hít mũi một cái. Anh giống như vị thần bảo hộ cứ như thế phủ xuống trước mặt cô.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, cô còn có chút sợ hãi, nếu không phải mình phản ứng nhanh, tạm thời tìm một cái đệm người thì tất cả những chuyện xảy đến thật không dám tưởng tượng.
"Anh!"
Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng,nước mắt liền ào ào rơi xuống, tất cả ủy khuất ở ngay giờ phút nhìn thấy anh toàn bộ đã được trút ra hết.
Giang Triết đau lòng đến không cách nào hô hấp nổi, ánh mắt anh lạnh như băng khiến người khác không dám nhìn tới, chẳng qua, lúc nhìn đến Giang Thiến rõ ràng lại dịu dàng như nước.
Anh lấy điện thoại di động ra , "Lập tức thay tôi phong tỏa toàn bộ con đường dành riêng cho người đi bộ." Mỗi một chữ nói ra đều lạnh như hàn băng, khiến người ta không rét mà run.
Mọi người xung quanh, mỗi người đều kinh ngạc há hốc miệng, người nào cũng không nghĩ tới nữ chính trong sự việc vừa rồi lại là bạn gái của Giang tổng giám đốc của Minh Đế.
Còn có người nhỏ giọng nói: "Nhìn đi, tôi nói không sai chứ." Ý tứ trong lời nói rõ ràng rõ ràng là đắc chí.
"Cô còn dám nói, có nhìn thấy sắc mặt của Giang tổng giám đốc không, bộ dáng kia giống như muốn ăn thịt người vậy, cô lại còn ở chỗ này, chẳng lẽ muốn chờ anh ta đến ăn thịt cô sao?"
Vì vậy, đảo mắt một cái, đám người đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Giang Triết nắm thật chặt quả đấm trong tay, đúng vậy, anh muốn giết người, anh thật sự muốn giết người.
Giang Thiến khẽ rúc vào trong ngực anh, chuyện vừa xảy ra thật khiến người ta hoảng sợ, cô chỉ cảm thấy cả người mình không ngừng run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
46 chương
159 chương
11 chương
10 chương
100 chương
120 chương