Bên kia nhận máy rất nhanh, nói cho anh biết cô vẫn rất tốt. Lúc này Giang Triết mới từ từ để máy xuống, sau đó quay đầu tiếp tục thảo luận cùng người bên cạnh. Cùng lúc đó, Giang Thiến đã chạy tới cuối con đường dành riêng cho người đi bộ, cô nhìn đồng hồ, đang định trở về biệt thự. Mặc dù không có anh ở bên cạnh, không còn có người trông nom, giám sát cô hết cái này đến cái kia, nhưng chung quy vẫn cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì. Lần đầu tiên Giang Triết không có ở bên cạnh cứ như vậy trở về. Có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thậm chí là thứ ba. Giang Thiến đã thành thói quen, mỗi ngày nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giang Triết, cô rất đau lòng, tự nhiên sẽ không mở miệng để cho Giang Thiến đi cùng mình. Hôm nay, cô lại một mình đi trước, thời điểm xuống xe, cô quay lưng lại nói với những người áo đen kia: "Hôm nay tôi muốn đi dạo một mình hết con đường này, các anh không cần đi theo đâu." Những người đó nhìn nhau, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện gì, ai trong số họ có thể gánh nổi. "Không có chuyện gì, các anh môi ngày đều dùng ánh mắt này nhìn tôi chằm chằm, làm cho tôi rất khẩn trương, bác sĩ đã nói rồi, tôi mà căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo trong bụng." Nghe vậy, những người kia lập tức thu hồi cước bộ, cho bọn họ thêm lá gan cũng không dám lấy tiểu thư và Bảo Bảo trong bụng ra chơi đùa, nếu như làm ảnh hưởng đến Bảo Bảo, tội càng thêm nặng. "Vậy nha, các anh yên tâm đi, tôi sẽ tự bảo vệ tốt mình, hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện này với anh đâu." Giang Thiến nhìn bọn họ cười vui vẻ một tiếng. Nụ cười đó khiến cho đám người kia ngây ngẩn, đứng ngây ngốc tại chỗ, không nhúc nhích, mặc cho Giang Thiến một thân một mình hòa vào dòng người. "Này anh em, chúng ta không đi theo như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?" "Đúng vậy, nếu có chuyện xảy ra thì hỏng bét." "Sẽ xảy ra chuyện gì chứ, tiểu thư mỗi ngày đều đến đây đi dạo, nơi này cũng rất quen thuộc, sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi." "Chẳng lẽ chúng ta thật không đi theo sao?" "Ngươi không nghe thấy tiểu thư nói gì sao? Chúng ta mà đi theo sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo!" "Đôi lại cũng làm khó tôi, lúc đi mua đồ con gái thích, bị mấy tên đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm." Mấy người đứng bên cũng cười ha ha. Lúc này điện thoại trong tay của một trong số đó vang lên. "Là ông chủ, làm sao bây giờ?" "Đương nhiên là nhận!" "Nhưng mà, nếu như hỏi tiêu thư của chúng ta ở đâu, thì trả lời thế nào?" Người vệ sĩ kia giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, vẻ mặt đau khổ. Mấy người kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không biết phải nói như thế nào. Rôt cuộc người vệ sĩ kia cũng nhất nút trả lời, giọng nói lạnh như băng của Giang Triết vang lên hơn nữa còn mang theo mất kiên nhẫn. "Ông chủ, thật ngại quá, bên cạnh quá ồn ào, cho nên không nghe thấy có điện thoại." Vẻ mặt vừa cười lấy lòng, vừa nói xin lỗi, nhưng giọng nói của Giang Triết vân lạnh như cũ. "Để tiểu thư nghe điện thoại." "Cái đó......Tiểu thư.....chuyện này......." Vệ sĩ nói năng lôn xộn, đưa mắt nhìn người bên cạnh cầu cứu. Trong lòng Giang Triết dâng lên dự cảm bất thường. "Có phải cô ấy đang đi một mình đúng không?" Anh chợt đứng lên, hận không thể ném ngay cái điện thoại trong tay. "Mau chóng, lập tức đuổi theo ngay!" Sau đó cũng không thèm để ý đến bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, anh vội vã xông ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng. Cùng lúc đó Giang Thiến đang bị một đám người bao vây. Thật ra thì, lúc đầu tất cả mọi thứ đều rất tốt. Cô theo dòng người từ từ đi qua những dãy hàng quen thuộc. Trước mặt là đoạn đường tương đối vắng, quay đầu, quay đầu, phát hiện bên đường đối diện có một cửa hàng phong cách rất mới. Lúc đang suy nghĩ xem có nên đi vào hay không, thì bên người xuất hiện một đám người. Giang Thiến đi bộ thường không để ý đến người đi đường nhiều, hơn nữa mới vừa rồi lực chú ý của cô đều ở trên cửa hàng kia. Những người này có lẽ là xuất hiện vào lúc đó. Giang Thiến phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng mình bảo vệ, sau đó cẩn thận nghiêng người qua. Đột nhiên có người tới kéo lấy túi xách của cô, lực chú ý của Giang Thiến đặt hết vào Bảo Bảo trong bụng, cho nên người kia chẳng mất chút công sức nào giật lấy túi xách cầm đi. Chờ tới khi Giang Thiến phản ứng kịp, vội vàng hướng về phía người kia kêu lớn: "Sao bà lại giành túi xách của tôi?" "Cái gì mà tôi giành túi xách của cô? Là cô đoạt vòng tay của tôi, vòng đeo tay. Trời ạ, thật không sống nổi mất, nhìn cô trông cũng rất hiền lành xinh đẹp, tại sao có thể giành đồ của tôi?" Người này nhìn qua giống như một bà cô nông thôn, cầm chiếc túi cứng rắn nhét vào trong ngực Giang Thiến, sau đó lên tiếng khóc lớn, bà ta cố ý la khóc ầm ĩ, vì vậy, rất nhanh đã thu hút nhiều người tới đây. Lập tức có người hiểu chuyện chụp được hình, sau đó rối rít gửi đến diễn đàn. Trong hình kia, vẻ mặt Giang Thiến hốt hoảng, nhìn chiếc vòng tay trong túi. "Mọi người hãy tới đây phân xử giùm tôi, tới đây phân xử giùm tôi." Bà cô kia bắt lấy cổ áo của Giang Thiến. Giang Thiến lập tức rớt mộng, cái vòng tay kia từ lúc nào đã nằm trong túi của cô rồi? Cô thật muốn bình tĩnh mà nhớ lại một chút, nhưng mà, những người này căn bản không muốn cho cô cơ hội này. "Mọi người tới xem một chút đi, một cô gái trẻ tuổi như vậy nhưng thật ra là một tên trộm, là kẻ trộm cắp." "Đúng vậy, có phải ỷ vào mình lớn bụng, nên nghĩ muốn làm gì thì làm không?" "Mà cái bụng đó cũng không phải đồ giả chứ?" "Nhất định là thế, nhất định là giả, chúng ta thử vén lên xem một chút bên trong bụng cô ta rốt cuộc là thứ gì?" Giọng nói xa lạ, những con người xa lạ, cứ thế vây quanh bên người Giang Thiến. Cô chỉ cảm thấy bên tai mình vang lên từng âm thanh "Ong ong ong" Nhìn những bàn tay kia đang đưa về phía mình, cô lùi dần thân thể về phía sau. "Không...không...không được làm tổn thương đến Bảo Bảo của tôi." Cô hối hận, hối hận vì không để cho nhóm người vệ sĩ kia đi cùng cô, nếu như không phải cô hành động theo cảm tính, làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được chứ? Vòng người vây quanh càng ngày càng lớn, vòng ngoài rối rít hỏi vòng trong xem rốt cuộc thế nào? Không có ai nhìn thấy Giang Thiến, những gương mặt quen thuộc thường ngày cũng bị những vòng người phía trong chặn lại tầm mắt, cho đến khi truyền ra tới bên ngoài, chuyện đã biến thành một cô gái trẻ trung xinh đẹp, giả bộ mang thai trộm chiếc vòng tay của một chị dâu nông dân. "Đúng là làm bậy, tuổi còn trẻ mà không chịu làm việc tốt thế hả." "Đúng vậy, đưa cô ta đến đồn công an!" "Đồn công an? Trước đó phải dạy dỗ cho cô ta một trận thật tốt cái đã." Người người không phân rõ phải trái đã vội kích động phẫn nộ. Ngày nay, người ta đối với ăn trộm đều căm thù sâu sắc, cứ đi ra ngoài, đoán chừng trong mười người thì đã có tám người đã từng bị ăn trộm hỏi thăm qua, vậy nên hễ cứ nhắc đến ăn trộm là hận đến cắn răng nghiến lợi. Vì vậy, càng ngày càng có nhiều người hi vọng có thể chen được vào bên này, hy vọng có thể chen được vào đám đông kia sau đó hung hăng mà đạp cho tên ăn trộm ghe tởm kia một cước. "Chớ nói lung tung, hình như là bạn gái của Giang tổng giám đốc thì phải?" Có người nhìn thấy rõ mặt mũi của Giang Thiến, sau đó quay đầu nói với người phía sau. "Cô nhìn lầm rồi hả? Bạn gái của Giang tổng giám đốc sẽ đi ăn trộm cái vòng tay của người khác sao? Hơn nữa mỗi lần cô ta ra ngoài không phải trước sau đều có người bảo vệ sao, Giang tổng giám đốc sao có thể nhẫn tâm để cho cô ấy lẻ loi đi một mình ở bên ngoài được." "Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định không phải là bạn gái của Giang tổng giám đốc đâu." Giang Thiến chỉ cảm thấy đầu mình chết ngất, vòng vây xung quanh càng ngày càng nhỏ, không khí tựa như càng ngày càng mỏng manh, khiến cho cô phải mở miệng mới có thể hô hấp nổi. "Vậy các người mau nói xem, định xử cô ta thế nào?" "Đánh ả, đánh ả." "Đem lột quần áo của cô ta ra, xem xem sau này ả còn dám ra ngoài lừa gạt người khác nữa không? Còn dám ra ngoài ăn trộm nữa không?" "Đúng, đúng, còn cố ý giả vờ mang thai nữa, loại người này là đáng hận nhất." Xung quanh vang lên tiếng phê phán, những ngón tay đung đưa chỉ chỉ ở trước mặt Giang Thiến, thậm chí còn đụng chạm đến trên bụng cô. Còn có người hung hăng khạc nhổ nước miếng lên người cô, tựa như cô thật sự chính là hung thủ ăn trộm vậy. "A.... ....!" Giang Thiến hét lên, cô muốn lui về sau nhưng căn bản không còn đường để lui. "Không được đụng đến Bảo Bảo của tôi, không được." Cô lớn tiếng khóc thút thít, hai tay bưng kín bụng mình, muốn tìm thấy gương mặt quen thuộc của cô. "Tôi không có ăn trộm vòng tay, không phải tôi." Anh cô có tiền, chỉ cần cô mở miệng, chỉ sợ muốn mua một xe vòng tay cũng dư sức, cô tội gì phải đi trộm đồ của người khác chứ! Nhất định là có người cố ý hãm hại cô. "Đồ đàn bà xấu ca, trộm chính là trộm, lại vẫn còn dám nói láo." Người phụ nữ kia hung tơn mắng, hung hăng giơ tay tát Giang Thiến một cái. Người xung quanh cũng sôi trào. "Đáng đánh, đối với ăn trộm cần phải như vậy." "Đúng vậy, để cho cô ta nhớ lâu một chút, xem lần sau còn dám như vậy nữa không?" "Xã hội này không nên nhân nhượng cho loại phụ nữ như vậy." "Người như thế đáng bị bẻ tay, xem lần sau còn dám làm thế nữa không." Đều là những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bình thường không có chuyện gì, lúc có chuyện phát sinh cũng muốn ngóng xem một chút. Hôm nay lại có chuyện tốt như vậy, ai ai cũng muốn dính vào. Vì vậy, lại một cái tát....... Người kia rõ ràng là hết sức lực, bàn tay đánh Giang Thiến khiến cho cô thiếu chút nữa mất đi ý thức. Cô hung hăng cắn môi mình, cố gắng không để cho mình ngất đi. "Các người tại sao đánh tôi? Tại sao?" Cô vươn tay, hung hăng muốn đầy người trước mắt ra. Chỉ là cô từ trước đến giờ vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất kỹ, chưa từng trải qua đau khổ cùng uất ức như vậy. Từng ngón tay của cô đều trắng nõn mềm mại như ngọc. Mà mu bàn tay người kia đều ngăm đen, vai rộng thắt lưng thô, cứ như một người đàn ông vậy.