Giang Triết có chút khó chịu, nhưng vẫn nhấn nút nhận điện thoại, chỉ sợ là vì vị khách quan trọng kia.
Là điện thoại của Lâm Mẫn gọi tới, quả nhiên là vị khách tên George kia.
"Tổng giám đốc, George tiên sinh đang trên đường đến Minh Đế."
Giang Triết quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt Giang Thiến vẫn còn đang đau lòng muốn chết, lời nói ra lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Không phải đã dặn các người chú ý rồi sao, tại sao trước đó một chút tin tức cũng không có?"
"Trợ lý của George tiên sinh nói, vốn là định hai ngày sau mới bay, nhưng mà George tiên sinh thật sự không chờ được, cho nên đã đổi chuyến bay."
Lâm Mẫn có chút bất an lo sợ.
Cô biết tâm tình của Tổng giám đốc không được tốt, trong giọng nói rõ ràng là đang kìm nén thật sâu bi thương, cô cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ, chỉ mong mình không chọc giận tổng giám đốc.
Giang Triết nhìn Giang Thiến, ngay lúc này, làm sao anh có thể để cô lại một mình ở đây được.
Giống như cảm nhận được cái gì, Giang Thiến nhìn Giang Triết.
"Anh, đi đi, em không sao." Chỉ là trong lòng không vui mà thôi, hơn nữa sự không vui này cũng không phải việc anh có thể giải quyết được.
"Anh có việc quan trọng thì đi đi, một mình em tự lo được."
"Nói với George, hiện tại tôi không rảnh."
Điện thoại trong tay Lâm Mẫn thiếu chút nữa rơi xuống.
Phải biết rằng để mời được vị khách này, Minh Đế đã tranh thủ rất lâu, nếu như công ty có thể hợp tác được với họ, như thế lợi nhuận của Minh Đế ít nhất sẽ tăng lên gấp đôi, đó là con số mà biết bao nhiêu người mơ ước, vậy mà bây giờ Tổng giấm đốc của bọn họ lại nói muốn từ bỏ khổi thịt béo đã đưa tới tận tay này.
"Anh."
"Cứ vậy đi."
Giang Triết vội vàng cúp điện thoại, sau đó đi tới bên người Giang Thiến, vẻ tức giận mới vừa rồi đã tan biến không còn một mảnh.
"Làm sao vậy?"
"Anh, có việc quan trọng thì cứ đi đi, gọi Lý Thanh Yểu đến trông em là được rồi."
Nếu bên cạnh cô không có một người thân thiết, e rằng anh cũng sẽ không yên tâm. Chỉ là không biết nhỏ kia gần đây có rảnh không, bận bịu yêu đương, mấy ngày nay cô cũng không gặp được nó rồi.
"Không cần."
Giang Triết kiên quyết cự tuyệt, không cho thương lượng bất kỳ đường sống nào.
"Anh."
Giang Thiến vươn tay, bắt được tay Giang Triết, ngón tay nhẹ nhàng lay động
"Đi đi, làm xong việc thì trở lại trông em."
Giang Thiến cũng không phải người ngốc, ngay tại thời điểm Giang Triết nói không rảnh, lúc anh xoay người cô nhìn thấy được trên mặt anh thoáng qua chút tiếc nuối ----
Giang Triết đúng là vẫn còn lo lắng, để cho A Đức đi tìm Lý Thanh Yểu.
Đáng thương cho cô nàng ấy, mấy ngày nay, đêm nào cũng cùng bạn trai triền miên cả đêm, sâu vô cùng, đã một thời gian không đến báo danh với thầy giáo rồi.
Ngay tại thời điểm đang quấn lấy chăn mơ thấy mình cùng bạn trai hôn nồng nhiệt, lại bị tiếng đập cửa phá hoại.
Động tĩnh quá lớn, muốn coi như không nghe thấy cũng khó, Lý Thanh Yểu có chút phát cáu, còn tưởng là Lý Thanh Hàng từ nước ngoài trở về.
Bởi vì tên gia hỏa kia đột nhiên nói muốn từ bỏ công việc luật sư, trở về tiếp quản Lý thị, mà hạng mục đầu tiên ba cô giao cho anh chính là mở rộng nghiệp vụ ở nước ngoài.
Người kia đại khái là bị thái độ của Giang Thiến làm tổn thương, nên không lời cáo biệt liền vội vàng ra nước ngoài.
"Lý Thanh Hàng, anh muốn chết phải không, sớm như vậy."
Lý Thanh Yểu lớn tiếng hô, quay người lại, đem chăn kéo lên người, định lên giường ngủ tiếp.
Sau đó giật mình có gì đó không đúng, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, Lý Thanh Yểu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu liền nhìn thấy mấy người mặc áo đen, mặt không chút biểu tình đứng ở trước giường mình.
*
Còn bây giờ, Lý Thanh Yểu đang đứng ở trước giường bệnh của Giang Thiến hung hăng dậm chân, nói về chuyện này.
"Giang Thiến, cậu nói xem, có người nào đi mời người đến giống như Giang Triết nhà cậu không hả? Mình lúc ấy ---- Mình lúc ấy --"
Lý Thanh Yểu nhìn Giang Thiến liếc mắt một cái, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi nói: "Mình lúc ấy sợ tới mức suýt chút nữa tè ra quần luôn rồi."
Giang Thiến sửng sốt, rốt cuộc rất nể tình mà nở nụ cười. Lý Thanh Yểu lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
"Giang Triết nhà cậu rất quá đáng nha, dựa vào cái gì bắt mình trông nom cậu còn chưa đủ, lại còn muốn mình chọc cho cậu vui vẻ nữa hả?"
Giọng nói của Lý Thanh yểu tràn ngập ai oán, "Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, mình vì sao phải nghe theo lời anh ta? Vì cái gì? Vì cái gì chứ?"
Giang Thiến cúi đầu khẽ cười, nhớ tới lời Giang Triết nói trước khi đi.
"Lý tiểu thư, Thiến Nhi giao cho cô, xin cô hãy giúp con bé vui vẻ cười lên một chút."
Rõ ràng là muốn nhờ người khác giúp, nhưng mà, lời nói ra lại giống như ra lệnh, không cho người khác kháng cự, giọng điệu đó, e rằng cũng chỉ có mình Giang Triết anh mới nói được như vậy.
Cô hơi nhắm chặt mắt, nhớ tới thời điểm Giang Triết ra khỏi cửa, trong mắt tràn ngập lưu luyến, chung quy vẫn còn lo lắng cho cô.
Giang Triết quả thật lo lắng, làm sao có thể yên tâm được, từ hôm qua đến giờ anh chưa thấy cô cười một cái nào cả. Cho nên trên đường trở về công ty, lúc nhìn ngoài cửa sổ cảnh vật chạy như bay, trong lòng vẫn có cảm giác đau âm ỉ.
Thiến Nhi, em muốn anh phải làm sao mới tốt bây giờ?
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
46 chương
159 chương
11 chương
10 chương
100 chương
120 chương