Sau cùng, khi Giang Thiến khóc đến mệt, cô đứng lên, xoay người đối mặt với Giang Triết. Cô đưa hai tay lên, chậm rãi sờ lên mặt Giang Triết. "Anh, em đồng ý." Một câu nói ngắn ngủn, chỉ có năm chữ, nhưng Giang Thiến dường như phải dùng hết sức lực cả người mới thốt lên được. Thân thể cô không ngừng run rẩy, đôi tay kia không bị khống chế càng run lên, thậm chí không sờ tới được đến mắt và miệng của Giang Triết. Giang Triết cầm lấy tay của Giang Thiến. "Thiến Nhi, không nên như vậy, không cần như vậy." Giang Thiến gật đầu. "Anh, em biết, em biết tất cả, nhưng mà, em đau lắm, đau tựa như muốn chết vậy." "Em còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội, sau này nhất định em có thể cùng người mình yêu sinh con dưỡng cái." Giang Thiến liều mạng gật đầu, nước mắt giống như hạt trân châu không ngừng rơi xuống. "Thiến Nhi, đừng khóc, đừng khóc." Giang Triết đưa tay lên, dường như muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt Giang Thiến, chỉ là bàn tay run run.... "Thiến Nhi, anh xin em, đừng khóc!" Anh rốt cuộc bưng lấy khuôn mặt Giang Thiến. "Dạ! Dạ!" Giang Thiến gật đầu, lấy tay gạt lung tung nước mắt trên mặt mình. Chẳng qua là từng giọt nước mắt kia càng lau lại càng nhiều, càng lau càng nhiều. "Em không muốn khóc, thật sự không muốn khóc." Cô đưa ngón tay vào trong miệng mình, gắt gao, liều mạng cắn. Nhưng mà, tiếng nức nở trong cổ họng vẫn như cũ thoát ra ngoài. Cô đã nếm được mùi máu tanh trên ngón tay kia, máu theo nước mắt trượt xuống, nhưng cô lại không cảm giác được chút đau đớn nào. Giang Triết đau lòng không thôi, nhưng mà, anh lúc này cũng không biết nên làm gì. Anh chỉ biết ôm lấy Giang Thiến thật chặt vào lòng, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể mình. Gió biển nức nở, thủy triều nức nở. Cảnh xuân ấm áp, hai người yêu nhau sâu sắc cứ ôm nhau như vậy mà khóc. Vì đoạn tình yêu bi thương của hai người, vĩnh viễn sẽ không thể phơi bày dưới ánh mặt trời, thậm chí còn không được nhìn thấy hình dáng đứa con của bọn họ. Mặt trời dần dần xuống núi, sắc trời cũng dần tối xuống. Hai người yên lặng hồi lâu, rốt cuộc buông nhau ra. Vẫn không nói câu nào, Giang Triết vươn tay dắt Giang Thiến vào xe của anh. Đặt cô ngồi vào vị trí kế bên tài xế, lại thắt dây an toàn lên cho cô. Vẫn không nói tiếng nào, thật ra thì ai cũng biết giờ phút này có nói gì cũng đều là lãng phí. Anh đưa cô đến lầu dưới nhà cô, dừng xe, rốt cuộc anh nói: "Tối nay anh sẽ hẹn với bác sĩ, ngày mai sẽ...." Rốt cuộc vẫn không hạ quyết tâm nói ra hai chữ đi bỏ được. Giang Thiến không nói gì, chỉ là vẫn cuối đầu. Đèn bên ngoài chiếu sáng một bên mặt cô, là một loại cảm giác không chân thực. Giang Triết không nói gì, vẫn lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Giang Thiến. "Anh." Cuối cùng Giang Thiến cũng mở miệng, lại phát hiện cổ họng đã khản đặc. "Em nói đi." "Anh, có thể cho em thêm mấy ngày nữa không, để cho em có thể cảm nhận được cảm giác làm mẹ như thế nào." Giang Thiến đưa tay lên vuốt ve bụng mình. Ở đây, giờ phút này vẫn chưa nhìn ra được cái gì, nó vẫn rất yên tĩnh. Nếu như không phải cô làm kiểm tra, ai cũng không biết được ở trong đó đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ. "Thiến Nhi." Giang Triết đưa tay qua, nắm lấy tay Giang Thiến. Tay của cô sao lại rét lạnh như vậy, lạnh đến khiến cho Giang Triết không khỏi giật mình. Anh vội vàng đưa cả hai tay qua, bao bọc lấy đôi tay không xương mềm mại của Giang Thiến lại. "Càng kéo dài thời gian, sẽ càng có hại đối với thân thể người mẹ." Anh nhẹ nhàng khuyên. Mặc dù anh không phải thấy thuốc, những cũng đoán biết được, tác dụng phụ sau đó là gì. "Không muốn." Giang Thiến lại bắt đầu khóc, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống. "Được." Giang Triết cuối cùng đành thở dài, đồng ý yêu cầu của Giang Thiến. Hi vọng sẽ thêm mấy ngày sẽ không có ảnh hưởng gì. Anh xuống xe, đưa Giang Thiến đến lầu dưới. Vệ sĩ bên trong lập tức chạy ra ngoài, nhìn Giang Triết đầy nghi ngờ. Giang Triết nhìn bọn họ khoát khoát tay, ý bảo bọn họ hãy trở về vị trí của mình. Anh cũng không dám ở lại lâu, anh sợ mình lưu lại sẽ càng khiến cho Giang Thiến thêm khổ sở. Anh em nhà họ Lý tối nay cũng phá lệ không đến, nếu như đổi lại là ngày thường, Giang Thiến nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại, để cho hai anh em họ cùng nhau tới đây ăn cơm. Chẳng qua là hôm nay cô không có tâm trạng gì, thức ăn trước mắt đối với cô mà nói, căn bản cũng không có sức hút gì. Cô chậm rãi lên lầu, đi vào căn phòng của mình, sau đó ngửa mặt nằm vật xuống giường. Tất cả những chuyện này giống hệt như một giấc mơ, nếu như thời điểm biết tin tức Giang Triết muốn kết hôn mang đến cho cô sự đả kích không nhỏ, mà chuyện ngày hôm nay đối với cô giống như một quả bom vậy, khác xa với sự việc kia rất nhiều, khác biệt rất lớn. Cho đến tận bay giờ, cả người dường như vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại được. Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến nếu đứa bé này được giữ lại, vậy thì tâm trạng cô giờ phút này sẽ như thế nào, khẳng định là sẽ mừng như điên.