Trời cao quả là có mắt hơn người, tinh tường nhìn thấu tất cả, biết cô và Giang Triết loạn luân, cho nên mới không chịu bỏ qua cho cô đúng không? Bác sĩ vẫn còn đang dặn dò thêm vài điều gì đó, nhưng mà Giang Thiến đã không còn nghe lọt được gì nữa rồi, trong đầu luôn chỉ có mấy chữ, mang thai, cô mang thai. Trong lòng phiền phiền muội không thôi, muốn tìm một người nào đó trò chuyện một chút, lại phát hiện không tìm được một ai có thể nói chuyện phiếm với cô. Điện thoại trong túi xách không ngừng rung lên, là số máy của vệ sĩ. Giang Thiến kiên quyết nhấn phím tắt, lại phát hiện cô dường như không có nơi nào để đi. Lên xe, cứ bâng qua đi chung quanh không có mục đích như vậy, chính mình cũng không phát hiện ra đã bất tri bất giác đi đến bờ biển. Kể từ khi ba và mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ở chỗ này, cô chưa từng đặt chân tới chỗ này. Là ba mẹ tức giận phải không? Bọn họ ở trên trời nhìn cô, chỉ dẫn cô đi đến nơi này. Giang Thiến xuống xe, nhìn sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Thì ra bất tri bất giác đã là cuối mùa xuân đầu mùa hè, gió biển thổi qua mang theo mùi vị mằn mặn thậm chí còn có chút ấm áp. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, cuối cùng gào khóc. Ba........Người vẫn luôn thương yêu Thiến Nhi, người nói cho con biết con phải làm gì đi! Phải làm gì? Nếu như Giang Triết không phải là anh trai ruột của cô, như vậy cô cũng không cần phải suy nghĩ về cuộc sống sau này, sẽ không chút do dự nào mà sinh đứa bé này ra, dù sao đó cũng là mình chứng cho tình yêu cho tình yêu của cô và anh. Nhưng mà, trên đời này không có nếu như, đó vẫn là anh trai của cô, nếu như cô quyết tâm sinh đứa bé ra, vậy đó sẽ là một đứa bé như thế nào? Sẽ có huyết thống không rõ ràng? Có lẽ là không trọn vẹn. Không muốn, cô ngàn vạn lần không thể để cho con mình vừa sinh ra đã phải chịu ánh mắt dè bỉu của người khác. Nhưng mà, đó cũng là miếng thịt trên người cô, sao cô có thể nhẫn tâm đem cắt bỏ nó đi như vậy được chứ. Lấy điện thoại di động ra, ngón tay dừng ở trên dãy số điện thoại của Giang Triết thật lâu, rốt cuộc cắn răng đè xuống nhấn nút gọi đi. Anh, hãy nói cho em biết, nói cho em biết em phải làm gì bây giờ? Anh, mau đến cứu em, kéo em ra khỏi nơi Địa ngục đen tối này đi! Âm thanh khóc sụt sùi cứ như vậy truyền đến bên tai Giang Triết, Giang Thiến đương nhiên sẽ không biết được giờ phút này trong lòng người kia đã nóng như lửa đốt, hận không thể bay đến bên cạnh cô ngay lúc này. Lúc Giang Triết đến, Giang Thiến đã đứng ở trên bờ đê, gió biển nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Giang Triết liếc mắt nhìn thấy dưới chân Giang Thiến, sắc mặt hoảng hốt. Dưới chân cô nhín là thủy triều đang dâng lên cuồn cuộn. Giang Triết gần như là lăn một vòng lao xuống, mạnh mẽ bắt lấy tay Giang Thiến, kéo cô đi lên. Chưa từng thấy mình may mắn như vậy, may mắn vì tốc độ của anh thật nhanh, đợi cho đến khi lên đến bờ, quay đầu lại lần nữa, thủy triều đã bắt đầu dâng lên lấp liếm chỗ Giang Thiến vừa đứng lúc nãy. "Em điên rồi sao?" Thật không dám tưởng tượng, nếu như anh trì hoãn đi tới từng bước, không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào. Chờ đến khi anh gào lên xong, mới bắt đầu đau lòng. Ngoài trời nóng bức như vậy, bàn tay nhỏ bé của Giang Thiến lại lạnh như băng, khuôn mặt của cô hơi đỏ ửng, trên đó vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa kịp khô. "Thiến Nhi." Cẩn thận từng li từng tí gọi tên cô, chỉ có lúc gặp chuyện vô cùng nghiêm trọng, Giang Thiến mới trở nên như vậy. "Thiến Nhi, nó cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ thay em xử lý hết được không?" Một khắc kia, trái tim đau, thật là đau, anh quả thật vẫn không có cách nào làm cho cô vui vẻ, để cho cô vui vẻ. Dường như tới lúc này Giang Thiến mới hiểu được chuyện gì, cô chăm chú nhìn Giang Triết, sau đó "Oa" một tiếng nhào vào trong ngực Giang Triết, khóc đến hít thở không thông. Giang Triết ngẩn người, tay giờ lên trên không trung bỗng cứng lại một lát, cuối cùng ôm lấy Giang Thiến, ôm thật chặt Giang Thiến vào lòng. Người trong lòng không biết có bao nhiêu ủy khuất, cứ như vậy khóc cho đến cổ họng khàn khàn. "Thiến Nhi, nói cho anh biết có chuyện gì được không?" Chân mày Giang Triết vẫn nhíu chặt, anh biết nhất định là Giang Thiến gặp phải chuyện rất khỏ giải quyết. Anh có chút giận bản thân mình, nếu không phải tại anh bất chấp buông tay Giang Thiến, không chú ý tới nhất cứ nhất động của cô, cô cũng sẽ không thống khổ như vậy. Nói đến đây, anh thấy tất cả đều do mình gây ra. "Anh, làm sao bây giờ? Thiến Nhi phải làm gì bây giờ?" Tất cả nước mắt nước mũi đều lau hết lên chiếc áo khoác thượng hạng được may thủ công của anh. Chỉ là, giờ phút này Giang Triết đã không để ý được nhiều như vậy nữa, anh chỉ cần Thiến Nhi không khóc, cho dù đem cái áo khoác này cắt thành mảnh vụn anh cũng không tiếc. "Mọi việc đều có anh, Thiến Nhi, mọi việc đều có anh, đều có anh lo rồi được không?" Giang Triết nhẹ giọng thở dài, thậm chí còn không phát hiện ra giọng nói của mình đã bắt đầu không mạch lạc. "Nhưng mà....Chuyện này.....Anh cũng......Không có cách nào." Giang Thiến hơi rút ra khỏi ngực anh, thút thít nói, bởi vì khóc đến quá thương tâm, lúc nói còn vừa nói vừa nấc nghẹn. Giang Triết luống cuống tay chân vỗ vỗ sau lưng cho Giang Thiến.