Giang Thiến, xin hãy tha thứ cho anh, sau này anh không thể cùng em đi chung một con đường nữa. Ngày đó, Giang Triết tự nhốt mình suốt một ngày, đến lúc xế chiều, thư ký Lâm luôn làm đúng phận sự thật sự không nhịn được nữa, thay anh gọi một phần thức ăn bên ngoài sau đó liều chết mang vào. Lúc này cô nhìn thấy khóe miệng Giang tổng mỉm cười, không biết là đang suy nghĩ cái gì, trong mắt chưa từng xuất hiện qua một tia dịu dàng như vậy. Lâm Mẫn giật mình áy náy, vội vàng để đồ ăn xuống sau đó trốn ra ngoài. Chẳng qua là ngày hôm đó Giang Triết vẫn không ăn cơm, cũng chính từ ngày đó trở đi, người trong Minh Đế bắt đầu trải qua những ngày rối ren. Tổng giám đốc của bọn họ dường như không bao giờ tan làm, một ngày hai tư giờ anh đều ở trong phòng làm việc. Lâm Mẫn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không cô cũng sụp đổ mất, sau đó Giang Triết cho gọi cô vào. "Gọi điện thoại cho Đỗ Hân Lệ. Nói tôi có thời gian trống khoảng một giờ, bảo cô ta đến bàn bạc chuyện đính hôn." Lâm Mẫn gần như không thể tin được tai của mình, cô kinh ngạc há hốc miệng, sững sờ nhìn Giang Triết. Giang Triết cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cuối đầu nhìn văn kiện. Cho đến lúc tình cớ ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lâm Mẫn vẫn còn đứng trước mặt mình. "Sao vậy? Có vẫn đề gì sao?" Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, hỏi. "Anh thực sự muốn kết hôn với Đỗ quản lý?" Thật ra thì lúc nhìn thấy những tấm hình trên tạp chí kia, trong lòng cô đã hơi giật mình. Nhưng mà cô cũng biết những tin tức trên nếu như không được tổng giám đốc đồng ý, tuyệt đối không ai giám phát tán những tin đồn ngổn ngang kia. "Lâm Mẫn, bắt đầu từ lúc nào cô lại thích đi quản chuyện bao đồng rồi hả?" Giọng điệu nhàn nhạt, mang theo một chút cảnh cáo. Lâm Mẫn không thể làm gì được, trong đầu lập tức thoáng qua nụ cười xinh đẹp của Giang Thiến, nụ cười thuần khiết như vậy, làm cho tim mỗi người không khỏi nhộn nhạo. Lắc đầu một cái, quên đi, cô chỉ là một người làm công, có quyền gì đi trông nom chuyện tình của tổng giám đốc. Lúc Đỗ Hân Lệ đi vào, Giang Triết đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa nhìn ra bên ngoài. "Giang Triết." Đỗ Hân Lệ không kiềm nén được có chút vui vẻ và hạnh phúc. Giang Triết quay đầu nhìn Đỗ Hân Lệ, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt sâu như biển. Đỗ Hân Lệ bị anh nhìn như thế trong lòng hơi sợ hãi, không biết anh đang nghĩ gì. Giang Triết đột nhiên cất bước, trong lòng Đỗ Hân Lệ âm thầm vui vẻ, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Triết nở một nụ cười ngọt ngào. Nhưng không ngờ tới Giang Triết lại đi tới bàn làm việc trước mặt. Đỗ Hân Lệ không khỏi mất mát một trận trong lòng. Nhưng mà, ánh mắt lại không chịu khống chế nhìn theo Giang Triết, sau đó thấy Giang Triết nhấn gọi điện thoại nội bộ. "Thư ký Lâm, cô vào đây một chút." Bị gọi đến tên, thư ký Lâm không khỏi khẩn trương trong lòng. Phải biết rằng tổng giám đốc luôn gọi thẳng tên bọn họ, cực ít gọi cô là thư ký Lâm, nếu như muốn gọi cô là thư ký Lâm, đoán chừng là có việc quan trọng muốn giao cho cô mà việc này khó mà hoàn thành được. Lâm Mẫn gõ cửa đi vào, thấy Giang Triết ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nói: "Thư ký Lâm, chuyện này giao cho cô." Lâm Mẫn không kịp phản ứng. Chuyện này? Chuyện gì? Sau đó nhìn thấy Giang Triết cầm lấy áo khoác trên ghế, gật đầu với Đỗ Hân Lệ một cái. "Cô có yêu cầu gì thì cứ nói với thư ký Lâm." Lâm Mẫn bây giờ mới hiểu được. Lâm Mẫn tới bây giờ mới hiểu được. Thì ra tổng giám đốc muốn mình tới đây để làm chuyện này. Đỗ Hân Lệ vừa nghe xong lời này, tâm liền lạnh xuống. "Giang Triết." Cô nhìn anh. "Nếu như không muốn, cũng không cần miễn cưỡng." Cô quay đầu, trong mắt dần ẩm ướt, "Anh làm như vậy.......Làm như vậy......Khiến cho em không chịu đựng nổi." Giang Triết cười lạnh. Lâm Mẫn đáng thương chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở đó. "Đỗ Hân Lệ, nếu như cô không muốn, cũng không cần miễn cưỡng." Anh đem những lời đó trả lại cho cô. Đỗ Hân Lệ, nước mắt bộp một tiếng rơi xuống, đúng vậy, phải là anh nói những lời này mới đúng. Anh là ai chứ, thành phố A này có biết bao nhiêu người đẹp danh môn muốn gả cho anh, nếu như cô không muốn, phía sau anh còn có rất nhiều người. Nhưng mà, một hơi cuối cùng lại nghẹn xuống. "Rõ ràng anh bảo thư ký gọi em đến, nói có một giờ trống, nhưng bây giờ, em đến, anh lại muốn đi, anh đây là có ý gì?" "Đây dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, anh để cho một thư ký bàn bạc với em, là anh đính hôn với em chứ không phải thư ký." Lần đầu tiên Đỗ Hân Lệ luống cuống như thế, trước kia khi đối mặt với Giang Triết dù có khó chịu cũng không dám để lộ ra, chưa từng bộc phát ra giống như hôm nay vậy. Cô thật sự khó chịu, vô cùng khó chịu, cho nên mới bất chấp tất cả dù có mặt Lâm Mẫn ở đây. Nhưng Giang Triết ngay cả chân mày cũng không nhăn một cái, chỉ lạnh lùng nhìn cô như vậy. Trong lòng Đỗ Hân Lệ cứ chìm xuống từng chút từng chút một. "Nếu như không muốn, cũng không cần miễn cưỡng."