Editor: June_duahau Ánh mắt Giang Triết dần dần mù sương , liếc mắt nhìn Lý Thanh Hàng, rốt cuộc chậm chạp mở miệng. "Có lẽ tôi sẽ đính hôn với Đỗ Hân Lệ." Cái chén trong tay thiếu chút nữa rơi xuống bạn. Lý Thanh Hàng trợn to hai mắt. "Anh điên rồi." Một tấm hình đơn giản như vậy đã đủ khiến cho Giang Thiến đau đớn khổ sở rồi, mà bây giờ Giang Triết lại còn nói đính hôn. "Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cô ấy từ bỏ được." Anh cười khổ, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ thống khổ không chịu nổi. "Như vậy không phải là hợp ý anh sao?" "Câm miệng, Giang Triết, anh không thể làm như vậy? Anh không cần phải làm Giang Thiến tổn thương khắp người như thế, nếu quả thật phải làm như vậy, tôi tình nguyện không gặp được cô ấy. Cô ấy vẫn còn chưa thoát khỏi chuyện ngày hôm qua, anh vẫn còn muốn ném bom oanh tạc nữa sao?" Sắc mặt Giang Triết hơi tối lại, anh không nói lời nào, chỉ là lại rót đầy chén của mình. Lý Thanh Hàng đứng lên, đoạt lấy cái chén trong tay Giang Triết, cơ hồ hướng về phía Giang Triết mà rống giận. "Có phải chỉ còn mỗi cách này thôi không?" Giang Triết nhìn anh, lầm bầm nói: "Hi vọng cô ấy hạnh phúc, chỉ là mong cô ấy hạnh phúc." Có lẽ cô ấy sẽ đau khổ, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi. Lý Thanh Hàng là một người đàn ông tốt, anh ta nhất định sẽ đối tốt với cô. Bốn phía tựa như yên tĩnh đến đáng sợ, Lý Thanh Hàng nhìn Giang Triết, trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia, giờ phút này chỉ lưu lại tràn ngập là tình yêu sâu đậm. Anh lại một lần nữa nâng chén, lặp lại ba chữ, "Nhất định sẽ." Giang Triết hiểu ý nghĩa của ba chữ này, ánh mắt anh chợt đau sót, sau đó anh lắc lư lảo đảo đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh rửa tay chút." Thiến Nhi, hi vọng em sẽ không trách anh, hi vọng em sẽ không hận anh. Chỉ khi em được anh phúc, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa, nếu không, cuộc sống của anh vĩnh viễn chỉ có thể là hoang vắng, vĩnh viễn không có bất kỳ sắc màu gì. Một buổi tối này, hai người đàn ông đều uống đến say. May mắn, Giang Triết có một hộ vệ trung thành chính là A Đức tiên sinh, luôn ở bên cạnh anh. Vừa nhìn thấy ông chủ của mình lảo đảo bước ra khỏi cửa, anh ta đã vội vàng tiến lên đỡ lấy. "Thiến Nhi." Thanh âm nỉ non khe khẽ, lại rõ ràng lọt vào tai người bên cạnh. "Thiếu gia, đi tìm tiểu thư sao?" Trong lời nói dè dặt cẩn thận ẩn chứa sự đau lòng. Anh từ nhỏ đã cùng thiếu gia lớn lên, được lão gia chọn tới để giúp đỡ thiếu gia học tập, tình cảm của thiếu gia, A Đức sao có thể không biết lý do. Giang Triết dường như không nghe rõ lời nói của A Đức, chỉ nói: "Anh yêu em."