Thật ra thì hôm nay là ngày mở phiên tòa, cho tới trưa đã xếp đầy chật hai vụ án.
Lý Thanh Hàng có lúc thậm chí chán ghét công việc của mình, mặc dù ban đầu đó là sự lựa chọn của anh.
Tựa như giờ phút này, rõ ràng muốn ở bên cạnh cô, trêu chọc cô vui vẻ, nhưng mà, điện thoại bên kia cứ gọi hết lượt này đến lượt khác.
Giang Thiến vẫn cúi đầu ngồi bên cạnh vị trí lái, đã ngừng khóc, nhưng mà, tâm trạng rõ ràng không tốt, ngồi ở đây nhưng lại không biết đang nghĩ gì.
"Anh đi với em đi dạo một chút?"
Giang Thiến lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên Giang Triết ra mặt tuyên bố chuyện tình của anh và người yêu, nói không chừng gần đây anh thăng quan tiến chức rất thuận lợi, có khi nào mình đi ra ngoài sẽ đụng phải anh không.
"Vậy em muốn làm cái gì? Anh đi cùng em có được không?"
Lý Thanh Hàng tiếp tục hỏi.
Điện thoại di động lại bắt đầu vang lên, Lý Thanh Hàng đột nhiên buồn bực, lập tức tắt máy.
Chuyện bốc đồng như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Hàng làm.
Anh không còn là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi vắt mũi chưa sạch, anh làm việc từ trước tới nay luôn thận trọng, đây cũng là nguyên nhân anh nhận được nhiều vụ án như vậy, rất nhiều người tình nguyện xếp hàng dài, đơn giản chỉ muốn được anh giúp đỡ.
Nhưng mà, hôm nay nhìn Giang
Thiến trước mặt mình đau lòng muốn chết, anh thật rất muốn mình tùy hứng một lần, vì người phụ nữ mình yêu tùy hứng một lần.
Cái thế giới này nếu không có mình, nó vẫn xoay tròn, nhưng mà, nếu giờ phút này, nếu mình không ở bên cạnh Giang Thiến, những thống khố chất chứa trong lòng cô sẽ vĩnh viễn không thể giải tỏa được.
Anh đột nhiên nghĩ tới một nơi rất tốt, ngồi vào ghế lái.
"Lý tiên sinh, xin hỏi anh định mang tiểu thư đi đâu?"
Là hộ vệ, anh ta rốt cuộc cũng không yên lòng.
"Nếu như anh không yên tâm, có thể đi theo tôi."
Lý Thanh Hàng nói xong, khởi động xe, hướng về phía trước chạy đi.
Giang Thiến vẫn cúi đầu, căn bản cũng không nhìn đường phía trước.
Giờ phút này, tâm tư cô rất rối loạn, đối với cô mà nói, bất kể Lý Thanh
Hàng có mang cô tới nơi nào đi nữa, cũng không còn là chuyện quan trọng nữa rồi.
Cho đến khi tới nơi, Lý Thanh Hàng để cô xuống xe, Giang Thiến ngẩng đầu nhìn thấy bốn chữ to trước mặt, không khỏi lặng người.
Cô quay đầu nhìn Lý Thanh Hàng, trong đôi mắt có vài phần không dám tin.
Người phía sau mỉm cười, gật đầu với cô một cái.
Sự thật chứng minh, Lý Thanh Hàng đã chọn đúng nơi đến.
Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, cho nên người tới khu vui chơi thiếu nhi không nhiều lắm, Giang Thiến lúc đầu còn có chút thờ ơ không để ý đến mà chơi từng trò chơi một, sau càng chơi lại càng hăng.
Cô hăng hái chơi hết trò này tới trò khác.
Càng về sau, dường như đã quên hết tất cả những thống khổ trong lòng, chỉ là lớn tiếng sợ hãi kêu lên.
Lý Thanh Hàng không chơi, anh mỗi lần mua vé cho Giang Thiến xong, sẽ đứng sang một bên nhìn cô.
Anh biết, đứa nhỏ này không phải là cần có người bên cạnh, mà là cần một nơi để phát tiết*.
(Phát tiết*: trút bỏ nỗi lòng)
Mỗi người đều có lúc khó chịu trong lòng, muốn đi vào thung lũng không cần phải có người khuyên giải hay an ủi, mà là, chính bản thân họ phải tự mình tìm ra cách đi như thế nào.
Lúc hai người đi vào đây mới chỉ có hơn chín giờ sáng, nhưng đợi đến khi chơi xong trò chơi cuối cùng đã là hơn năm giờ chiều.
Khi Giang Thiến từ phía trên bước xuống, hai chân như mềm nhũn ra.
"Không được rồi, không được rồi."
Giang Thiến nhìn về phía Lý Thanh Hàng khoát tay, gương mặt phiếm hồng, trán đầy mồ hôi.
"Tôi cảm thấy mình đã già rồi."
Thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, giống như chỉ có như vậy mới có thể quên được nỗi đau trong lòng kia.
" Vẫn còn là một thiếu nữ trong veo như nước, sao có thể nói mình già được?"
Giang Thiến hình như vẫn chưa thể rời đi, ánh mắt lưu luyến dừng ở phía trên kia không dời.
Lý Thanh Hàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, có lẽ nơi này có lưu lại kỷ niệm khó quên của cô.
"Tôi lúc nhỏ thực ra vô cùng nghịch ngợm, thường chọc cha mẹ tực giận. So với người đó, Giang...Anh trai lại không biết so với tôi hiểu chuyện bao nhiêu."
Giang Thiến nhìn phía trước, ánh mắt dần dần mờ sương.
"Mới lúc đầu, khi tôi làm chuyện xấu, anh đều sẽ thay tôi chịu tội. Nhưng mà, sau này bị ba phát hiện, ông nói, người ngay cả khi mình phạm sai lầm cũng không dám đối mặt, sau này lớn lên thì có ích lợi gì? Cũng chính bắt đầu từ đó, bất kể tôi làm sai chuyện gì, cũng sẽ tới trước mặt ba mình nhận lỗi."
"Thật ra thì ba đối với tôi vẫn rất tốt, nhưng mà mẹ..."
Giang Thiến hơi dừng lại một chút, người đã qua đời, bây giờ lại nói chuyện đúng sai về bà cũng không phải việc cô nên làm.
"Vì vậy, mỗi lần bị phạt đều sẽ oa oa khóc lớn, mỗi khi như vậy, anh trai sẽ mang tôi tới đây. Cho nên, Lý Thanh Hàng, lúc anh mang tôi tới đây, trong lòng tôi hết sức kinh ngạc."
Lý Thanh Hàng khóe miệng hơi giương lên, anh cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
" Tôi mới vừa rồi đều chơi hết mỗi một trò chơi ở đây, thật ra thì..."
Giang Thiến thấp giọng thở dài, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã là nụ cười, "
Thật ra thì tôi đang từ biệt với quá khứ."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương