Lý Thanh Yểu thở dài trong lòng, lại giả vờ làm cái gì không biết.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân vội vàng cấp bách, sau đó có một làn gió thơm mát lướt qua bên người!
“Giang Triết, không phải anh đang truyền nước biển sao? Làm sao lại qua đây rồi hả?”
Thanh âm nũng nịu của cô gái nhỏ kia, cùng với dáng vẻ nôn nóng vội vàng vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Sắc mặt Giang Thiến ngay lập tức trắng bệch, ánh mắt của cô cố gắng rơi trên cánh tay của cô gái nhỏ đang khoác trên tay Giang Triết.
“Anh, anh không khỏe sao?”.
Trời mới biết, cô đã phải cố gắng kiềm chế bao nhiêu mới có thể bình ổn được tâm tư cuồng loạn của mình.
Anh…anh…..bị bệnh sao?
“Không sao.”
Giang Triết nhàn nhạt trả lời, không chút để ý kéo cánh tay cô gái kia khỏi tay mình.
Chỉ là cô gái kia không cho Giang Triết cơ hội tránh thoát, lại quấn lấy.
Giang Triết cắn răng im lặng, trên mặt hơi không vui, nhưng mà, không có gạt tay ra nữa, để tùy ý cô gái kia quấn lấy mình.
“Anh…chẳng lẽ anh không giới thiệu cho em…?”
Mỗi một chữ dường như được nặn từ trong thân thể ra, rất muốn khóc, nhưng lại cứ muốn hung hăng mà cười với người đối diện.
“A…thì ra cô là Giang Thiến, thường nghe nói cô là người nhu thuận thông minh đáng yêu, hôm nay được gặp, quả nhiên là như vậy. Tôi vẫn luôn muốn Giang Triết đưa tôi đi gặp cô, nhưng mà, người này quả không biết thương tiếc bản thân mình, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà không ngừng hành hạ chính mình, cô xem, đã là ngày thứ năm truyền nước biển rồi, hôm nay không biết vì sao lại chạy đi.”
“Đỗ Hân Lệ”.
Là Giang Triết lên tiếng, mang đậm ý cảnh cáo.
Đỗ Hân Lệ cười khẽ, “Cô xem, mới nói có vài câu, anh ấy lại không vui rồi.”
Đỗ Hân Lệ nhìn Giang Thiến cười.
Sắc mặt Giang Thiến ngày càng trắng xanh, chỉ thấy trong đầu ngày càng loạn.
Mình và anh trai chẳng lẽ thật sự tách ra lâu như vậy sao? Làm sao ngay lập tức có quan hệ với bạn gái vô cùng thân thiết như vậy rồi hả?
“Đỗ Hân Lệ.”
Sắc mặt Giang Triết âm trầm đáng sợ, anh quay đầu nhìn Lý Thanh Yểu.
“Phiền cô chăm sóc tốt cho em gái tôi.”
Nói xong, mang theo một nhóm người phía sau rời đi.
Lý Thanh Yểu có chút nghe không rõ câu nói vừa rồi của Giang Triết.
Rõ ràng Giang Thiến đã có hộ vệ bên cạnh, lại còn muốn cô chăm sóc cô ấy?
Thôi, vẫn không nên nghĩ tới thì hơn, quay đầu, lại phát hiện Giang Thiến đang ‘thất hồn lạc phách’ đứng ở đó, ánh mắt nhìn chăm chú hướng Giang Triết vừa rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương