Editor: June_duahau Thân thể đã dần khôi phục lại, Giang Triết cũng đi làm lại mỗi ngày. Giang Triết vốn là người giỏi che giấu tình cảm, Giang Thiến cơ hồ không nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì. Mấy ngày đầu, mỗi ngày Giang Triết cứ đến buổi trưa lại vội vã chạy về nhà, nhất định muốn đốc thúc cô ăn uống, ăn xong mới lần nữa chạy đi làm. Giang Thiến học được cách ăn vạ, giở trò bịp bợm với Giang Triết, mỗi làn Giang Triết đều giở khóc giở cười, lại càng dung túng cô, hơn nữa phụng bồi cô chơi đến không biết mệt. Những lúc Giang Thiến thực hiện được gian kế, liền đắc ý cười to. Mỗi lúc như vậy, Giang Triết sẽ nhìn cô cưng chiều, sau đó lẳng lặng chờ cô cười xong, nói. “Nha đầu ngốc, một chuyện như vậy cũng đáng để em vui vẻ như thế.” “Anh, anh.” Giang Thiến lắc lắc cánh tay Giang Triết, “Anh xem anh thông minh cỡ nào cũng bị em lừa, em quả là ‘anh dũng thần võ’ biết bao .” (anh dũng thần võ*: anh hùng uy phong). Giang Thiến có chút đắc ý vênh váo, hai tay quơ múa. “Thiến Nhi, thầy giáo dạy Ngữ văn tiểu học của em muốn bắt em về học lại lần nữa.” Sàn nhà phòng vệ sinh có chút ươn ướt, anh dứt khoát ôm cô ra ngoài. “Sau này không được đem thuốc giấu đi, không tốt cho thân thể.” “Hừ hừ….Hừ hừ”. Người nào đó hừ hừ hai tiếng, ôm cổ Giang Triết. Giang Thiến vờ như không hiểu, sau đó dụi đầu vào trong ngực Giang Triết. Giả ngu làm càn là biện pháp tốt nhất, dường như từ sau khi xuất viện, trong lòng hai người đều ngầm hiểu không đề cập tới chuyện ngày đó, mà Giang Thiến lại nhân cơ hội đó khi dễ Giang Triết, tựa như giờ phút này, vươn bàn tay ngọc ra vuốt ve khuôn mặt của Giang Triết. “Anh nói xem khuôn mặt người đàn ông bóng loáng như vậy để làm gì? Không phải sẽ làm cho những tên đàn ông khác đố kị sao?”. Hầu kết Giang Triết khó khăn trượt lên xuống, quay đầu đi, cẩn thận từng li từng tí đặt Giang Thiến xuống. Đáng tiếc người nào đó kiên quyết không chịu xuống đất, giống như bạch tuộc quấn chặt lấy người Giang Triết. “Thiến Nhi, trở về phòng ngủ đi.” “ Ồh!…. ôm.” Ngước đầu nhìn Giang Triết sau đó vươn hai cánh tay ra. Đây là phương thức chơi xấu của cô lúc nhỏ, lớn thế này lại làm ra động tác như vậy hình như có chút chẳng ra gì. Chẳng qua chỉ cần vẫn có người mua nó là được, ánh mắt Giang mỗ nào đó tối sầm lại, sau đó cam tâm tình nguyện lại bế Giang Thiến lên. Giang Thiến được như ý cong khóe miệng cười, hai tay ở trên mặt Giang Triết không ngừng vuốt ve, nhìn Giang mỗ nào đó ngày càng đen mặt, Giang Thiến vui vẻ cười to.