Editor: June_duahau
Khi Lý Thanh Hàng tới lần thứ hai, Giang Thiến vừa lúc tỉnh ngủ.
Anh trai vừa mới về nhà, kể từ khi cha mẹ rời đi, trên cái thế giới này cũng chỉ có cô và anh sống nương tựa lẫn nhau.
Cô biết buổi tối anh nhất định sẽ không yên lòng, cho nên dứt khoát để cho anh xế chiều về nhà nghỉ ngơi.
Cửa mở, những tưởng là Giang Triết, vì thế cười : “Nhanh như vậy đã trở lại?”.
Lúc thấy rõ là Lý Thanh Hàng, khuôn mặt hiện lên sự mất mác rõ ràng.
Lý Thanh Hàng trong lòng mơ hồ khó chịu, lại kiên cường kéo ra một khuôn mặt tươi cười.
“Giang Thiến, em cũng quá không nể mặt tôi rồi, Lý Thanh Hàng tôi dù gì cũng cũng đã bỏ ra một giờ cố vấn, chạy tới thăm em.”
Giang Thiến nhè nhẹ hừ mũi, hiển nhiên là bộ dáng không cảm kích.
“Vậy anh đi được rồi, tôi cũng không có gọi anh tới, là chính anh muốn tới, cũng không cần trông cậy vào tôi sẽ cho anh cái gì mà phí cố vấn.”
Lý Thanh Hàng tay che ngực mình.
“A, thân ái, em cũng đã biết, em như vậy thật sự là quá làm tổn thương lòng tôi rồi!”.
Lúc Lý Thanh Hàng nói xong câu này, vẻ mặt giống như thật vậy, Giang Thiến lập tức không nhịn được, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cố nhịn không được cười.
“Muốn cười thì cười đi, không cần phải nhẫn nhịn khổ cực như vậy, không biết có bao nhiêu khó coi.”
“Anh mới khó coi.”
“Này, Giang Thiến, em đừng có không biết điều nha, Lý Thanh Hàng anh dù gì cũng là đại mỹ nam ‘ngọc thụ lâm phong’ đấy, em không thể dùng lời nói đả kích ta hắc.”
Lời còn chưa nói hết, chính mình không nhịn được cười trước.
Chỉ muốn làm cho cô vui vẻ, chỉ muốn làm cho cô cười.
Cô cho dù chỉ nhếch khóe miệng một cái, cũng che hết ánh hào quang của trời đất.
Lý Thanh Hàng cơ hồ có chút ngây người, cứ nhìn Giang Thiến như vậy.
Giang Thiến quay đầu, cô không phải không để ý đến anh ta sao? Tại sao vẫn cùng anh ta nói chuyện cười đùa.
Cô không biết giờ khắc này có một người đứng ngoài cửa, tay vốn đặt lên cánh cửa kia khẽ rũ xuống.
Thân hình cao lớn thẳng tắp đang cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt tịch mịch ngơ ngác không biết đang nhìn cái gì trước mắt.
Anh vẫn đứng ngơ ngác như vậy, một y tá đi ngang qua nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh một chút, lập tức thẹn thùng đỏ mặt, sau đó nghiêng đầu đi, nhưng mà, lại hiển nhiên không bỏ được, vì vậy quay đầu lại liên tục, hi vọng có thể thu hút sự chú ý của anh…
Chỉ là, vị ‘suất ca’ đó lại hoàn toàn không nhận ra, chỉ là vẫn chăm chú nghe động tĩnh bên trong.
Thanh âm vang lên tựa như làm nũng gọi anh trai mình.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương