Editor: June_duahau Chẳng qua là nhiều người như vậy, lại yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của nhau đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ai dám phát ra âm thanh, cậu thử xem? Cái đó, ánh mắt của tổng giám đốc vẫn lạnh đến đáng sợ, nếu như không muốn, người nào không cần cái cổ liền đầu nữa, vậy cũng có thể thử một lần xem. Cho nên, mọi người chịu đựng khốn khổ vẫn luôn phụng bồi Giang tiểu thư. Đến lúc trời sáng, Giang Thiến từ từ tỉnh lại, sau đó liền đau đớn. Cô khẽ nhíu mày một cái, chỉ một động tác như thế cũng đủ cho Giang Triết cơ hồ luống cuống tay chân. “Ở đây làm sao? Có phải bị đau không?” Những người bên cạnh đó đều cảm thấy đứng ở đây là một loại đau khổ, từng cái đầu một cúi thấp xuống cũng đủ cho bạn hiểu nội tình, chỉ sợ tổng giám đốc nổi giận, đưa ánh mắt càn quét tới đây, mình sẽ ‘tử trận’ ngay tại chỗ. May mắn Giang tiểu thư là người lương thiện hiểu chuyện, cô thấp giọng nói: “Làm phẫu thuật sẽ bị như vậy mà.” Sau đó, giống như là lơ đãng nhìn lướt qua những người đang đứng ở bên giường bệnh, khẽ cau mày: “ Làm sao lại nhiều người như vậy? Em không thể hít thở không khí trong lành được.” Những vị bác sỹ kia chưa bao giờ cảm thấy biết ơn Giang tiểu thư vĩ đại như bây giờ, câu nói kia, khiến cho tất cả mọi người đều thở ra một hơi. Quả nhiên, một giây sau đó, Giang tổng ngay cả đầu cũng không them quay lại, chẳng qua là vô cùng không chịu được phất tay một cái, ý bảo những người đó có thể đi. Những người kia giống như là bôi dầu vào chân, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. “Anh không có việc gì làm sao, chèn ép những người đó làm gì?” Vẫn còn hơi yếu, nên ngay cả nói nhiều một câu cũng gần như phải dùng hết sức lực toàn thân, nhưng mà, cô cũng rất vui, người trước mặt này là thực sự đau lòng vì cô. Giang Triết tựa như hơi ngượng ngùng mà cười cười, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt của Giang Thiến. Trên mặt cô vẫn không có chút huyết sắc nào, lúc cô nhìn mình mỉm cười, mình cũng cảm thấy đau lòng, một khắc kia, chỉ biết là, mặc kệ những chuyện khác trên đời này, Thiến Nhi của anh mới là quan trọng nhất. Có người gõ cửa, sau đó một người mang theo bình giữ nhiệt đi vào. Giang Triết nhìn thấy sắc mặt của người kia, tức giận đến mức hận không được đánh cho hắn một quyền, nhưng mà anh vẫn không chế được mình. “Ngươi tới đây làm gì?” Một câu nói ra như vậy, Giang Thiến cảm thấy nhiệt độ trong phòng bệnh giống như giảm đi vài độ. Lý Thanh Hàng lại cười đùa, giống như không nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Giang Triết, cùng với dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của anh ta, chỉ là đi thẳng tới trước mặt Giang Thiến.