"Cô cho cô ấy uống thuốc gì?"
Rõ ràng là đang hỏi Lục Không Cách, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người Giang Thiến như cũ.
Lục Không Cách không nói gì, chỉ cắn chặt môi.
Giang Triết ngẩng đầu lên, nhìn Lục Không Cách, gần như gằn từng chữ nói: "Nếu như cô ấy có chuyện gì, Lục Không Cách, tôi sẽ để cả nhà cô chết không có chỗ chôn thân."
Lúc Giang Triết nói câu nói này, gần như nghiến răng, sau đó, anh cũng không thèm nhìn Lục Không Cách lấy một cái.
Chân mày anh nhíu lại thật chặt, anh gọi điện thoại cho Lâm Bân, gần như giống giận kêu bọn họ chuẩn bị làm kiểm tra.
Anh mới vừa gầm thét xong, A Đức liền lái xe đến bên người Giang Triết.
"Lôi người phụ nữ kia lên xe."
Anh tự nói với bản thân phải tỉnh táo, trước khi còn chưa tra được Thiến Nhi bị cái gì, anh phải tỉnh táo, nếu không anh sợ mình sẽ không khống chế được bản thân, cứ như vậy vung quả đấm.
Người trong ngực sắc mặt đã tái nhợt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán của cô rơi xuống, tiếng nói nho nhỏ rải rác truyền ra từ trong miệng của cô.
Giang Triết chỉ cảm thấy giống như có một bàn tay níu lấy lồng ngực của anh, trong lúc đau đớn này, khiến anh không cách nào thở được.
Xe chạy giống như bão tố, dọc đường không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, Giang Triết vẫn còn cảm thấy quá chậm, không ngừng thúc giục tài xế, lái nhanh một chút, lái nhanh một chút.
Lục Không Cách ngồi trên một chiếc xe ở phía sau, nhìn chiếc xe trước mặt kia, cô không khỏi cười khổ, có tiền quả thật là chuyện gì cũng dễ dàng, vượt đèn đỏ như vậy cũng không có một người nào ra quản.
Tốc độ như vậy, cô cảm thấy thức ăn mới vừa ăn vào đều muốn ói ra, nhưng, một chiếc xe trước mặt không có một chút khuynh hướng chậm lại.
Lâm Bân cũng đã sớm chuẩn bị giường ở cửa bệnh viện, xe vừa đến, liền đẩy giường tới.
Giang Triết căn bản cũng không nhìn giường một cái, vội vàng ôm Giang Thiến chạy về phía thang máy, người phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
Những bệnh nhân kia vừa nhường đường, vừa nói thầm, rốt cuộc người có tiền nào sinh bệnh nặng, cho nên mới phải khẩn trương như thế.
Đến phòng kiểm tra thất, Giang Thiến lại nắm chặ quần áo trước ngực Giang Triết, nhất định không chịu buông tay.
"Lâm Bân, cậu còn lo lắng cái gì? Còn không bắt đầu? A Đức, kéo người phụ nữ đê tiện đó vào cho tôi."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương