Dịch: Hàn Phong Vũ Một bản nội ứng tổng cộng chỉ có 10 tấm, nói cách khác bọn họ muốn chơi "ai là nội ứng", nhiều nhất cũng chỉ có thể chơi 10 vòng. Có điều thắng thua của 10 vòng này, nếu chia đều lên đầu mỗi người, cũng uống đủ một hồ. Cho dù có là người có thể uống, nếu uống hết một lượng rượu trắng, sợ là một chút cảm giác cũng không có. Mấy cô gái mở bản nội ứng ra, sau đó kéo mấy tấm thẻ phía trên xuống, chia thành mười đống nhỏ, để cho mọi người lần lượt rút thẻ. Trương Khắc Khắc vừa rút vừa nhìn, từ mà mình rút được, lại là "quần an toàn", hắn nhìn thoáng qua những người khắc, biểu tình trên mặt đều khác nhau. "Lần này rất có hứng thú mà." Khâu Soái đột nhiên cười một tiếng, biểu tình trên mặt rất phong phú. "Tổng cộng mấy nội ứng vậy?" "Có 2." Vương Tường Vũ rút được thẻ nội ứng, là dựa theo số lượng mười hai người, cho nên biết bên trong có hai nội ứng. "Ai bị knock out thì người đó coi như thua." "Cùng tính một lượt. Hoặc là nội ứng thắng, hoặc là nội ứng thua, không thì ai bị ai knock out thì đi ra ngoài, rất dễ bị nhắm vào." Từ Hải Minh cũng không đồng ý cái cách thức ai bị ném ra ngoài, thì người đó thua này. "Vậy tới lúc đó làm sao phạt? Phạt từng người?" "Có thể đó." Mấy người Khâu Soái cũng gật đầu đồng ý. "Vậy thì bây giờ bắt đầu đi, tôi tới trước, nhớ kỹ không thể phạm quy, mọi người chơi trò chơi thì chơi vui và được rồi." Sau khi dặn dò một câu, Ngô Tử Hào lại bắt đầu hình dung từ ngữ hắn rút được: "Vật phụ nữ dùng." "Má nó, lần này lui phạm vi nhỏ. Không phải lúc nào cũng dùng." Khâu Soái nói xong, lại cười ha ha xấu xa. "Thuộc về một loại bảo vệ." Nhậm Phi cũng hình dung ra rất nhanh. "Giá cả không đắt." "Trong siêu thị có bán." Hồ Hải Minh và Lưu Phong lần lượt nói xong, tới chỗ Trương Khắc Khắc, hắn cười ha hả nói: "Trước giờ càng nói càng giống, thế nào tới chỗ các người lại biến thành mờ ám, chẳng lẽ hai người các người là nội ứng đi?" "Ông đừng có nói nhảm, tôi thấy có ông mới mờ ám nhất, có phải biết cái gì không, hình dung không tốt. Nhanh lên chút đi, đừng có lằng nhằn!" Vương Tường Vũ là người phải hình dung kế tiếp, cho nên thấy Trương Khắc Khắc nói nhảm vô dụng, hắn lại thúc giục một câu. "Gấp làm gì chứ, tôi chỉ là nhắc nhở mọi người mà thôi. Vậy tôi phải hình dung, là một thứ đồ không muốn bị đàn ông nhìn thấy." "Các người có cần bẩn thỉu như vậy không." Lúc này Vương Mai Mai có chút nghe không nổi nữa. "Cái này có gì bẩn thỉu." Vương Tường Vũ cười cười, cũng hình dung nói: "Bình thường là phối hợp cùng quần lót." "Các người cũng thật quá lắm rồi." Lần này ngay cả Trương Linh Minh và Lưu Duyệt cũng nghe không nổi nữa. Mễ Tiếu Tiếu cũng không nói gì, còn Hồ Na thì cười cười. "Thuộc về một việc riêng." Vương Mai Mai nói rất nhanh. "Có rất nhiều thẻ bài." Trương Linh Minh nói. "Không phải rất dễ chịu." Lưu Duyệt nói xong, không nhịn cười được. "Có độ dài ngắn." Chờ Hồ Na nói xong, tới chỗ Mễ Tiếu Tiếu, cô ta lại có chút không biết phải hình dung thế nào: "Tôi cảm thấy các người đã nói tương đối rồi, tôi có cần phải nói không?" "Đương nhiên là có cần. Có điều cảm thấy, hai thứ này sẽ tương tự nhau." Nhậm Phi nghi ngờ nói một câu. "Vậy được, vật này là phòng... Chảy." Một vòng hình dung này kéo dài, mỗi người đều từ cảm giác mình không phải nội ứng, tới cảm giác mình chính là nội ứng. Vì có thể xác định chính là, vật này là phụ nữ dùng, đồng thời không phải dùng mỗi ngày. "Đã nói xong rồi, vậy tôi bỏ phiếu trước, tôi cảm thấy là Lưu Phong và Trương Khắc Khắc. Hai người kia, một người nói nước đôi cái nào cũng được, một người cảm thấy có chút lạ." "Nếu tôi nói ông còn nước đôi hơn so với tôi, phạm vi ông nói rất lớn." Trương Khắc Khác có chút bất mãn. "Tôi cũng cảm thấy là Trương Khắc Khắc, còn một người khác, tôi cảm thấy là Mễ Tiếu Tiếu, không có lý do gì." "Trương Khắc Khắc tôi cũng bỏ một phiếu, một người khác tôi cũng cảm thấy là Mễ Tiếu Tiếu." Mọi người như đang cố ý trả thù Trương Khắc Khắc vậy, trong phiếu bầu của tất cả mọi người đều có Trương Khắc Khắc, còn một số người khác, thì phần lớn đều b3o cho Mễ Tiếu Tiếu và Vương Mai Mai. Cuối cùng tổng kết lại, chính là số phiếu của Trương Khắc và Mễ Tiếu Tiếu là nhiều nhất. "Tại soa muốn bầu tôi ra, quá không có lý lẽ." Trương Khắc Khắc còn đang oán giận chuyện mọi người cố tình bầu hắn ra, lúc này hắn đi tới nhìn thoáng qua từ ngữ trên thẻ của Mễ Tiếu Tiếu, phát hiện trên thẻ hai người đều giống nhau, là "quần an toàn". Sau đó hắn lại nhìn mắt Ngô Tử Hào, phát hiện từ ngữ của Ngô Tử Hào là băng vệ sinh. Cho nên trò chơi thậm chí không dùng tới còng thứ hai để hình dung, nội ứng đã bị lôi ra ngoài. "Má nó, lại là băng vệ sinh. Tôi còn tưởng là quần an toàn chứ, được rồi." Trương Khắc Khắc tình nguyện thua cuộc, sau đó cầm một chai rượu trắng lên, mở nắp ra, trực tiếp uống ừng ực một ngụm lớn. Tới phiên Mễ Tiếu Tiếu, cô ta lại có chút rầu rĩ, nhưng cuối cùng vẫn chọn uống rượu, chứ không dám một mình mình chạy ra ngoài sân ở lại 5 phút. Chơi xong một vòng, tất cả mọi người cảm thấy nhàm chán, không đủ kích thích. Vì vậy Trương Khắc Khắc lần nữa đề nghị nói: "Chúng ta quá nhiều người, hình dung lên cũng quá vất vả. Lần này coi như tương đối đặc biệt, một lần đã lôi ra được, nếu không còn phải hình dung thêm mấy lần. Tới lúc đó cũng không còn từ gì để hình dung, rất dễ phạm quy. Cho nên nếu tôi nói, vẫn là chơi bịt mắt bắt dê đi. Người bị bắt được sẽ bị phạt, cũng không cần phạt cái khác, hoặc là uống rượu, hoặc là chỉ định người cùng mạo hiểm. Thế nào?" một ván vừa rồi kia, tất cả mọi người đều cảm thấy không có ý gì, hoàn toàn khác biệt với dự đoán trước đó của bọn họ. Cho nên đề nghị lần này của Trương Khắc Khắc, lấy được ủng hộ của phần lớn người. Chỉ có mấy cô gái không bằng lòng: "Cái trò chơi này có hơi dọa người, ngoài ra tôi cũng quên mất chơi thế nào rồi, toàn chơi lúc còn nhỏ." "Không có gì dọa người, nếu cô thấy sợ, hoàn toàn có thể tìm một người trốn cùng cô. Còn chơi thì còn đơn giản hơn, chính là bốc thăm chọn ra một người làm quỷ, sau đó tìm ra tất cả mọi người trong thời gian chỉ định. Phạm vi giới hạn trong biệt thự, đương nhiên bao gồm cả sân. Nếu quỷ không tìm được người, vậy thì đối tượng bị trừng phạt là quỷ, ngược lại là toàn bộ người bị hắn tìm được. Cứ quy định trong thời gian 3 phút, tìm được ít nhất 10 người. Cái này cuối cùng được chưa?" "3 phút? Thời gian quá dài." Nhậm Phi cũng không đồng ý. "Quan trọng là người làm quỷ phải tìm trong sân, tới lúc này cần phải tới một phút, còn phải tìm, một chút cũng không dài, được chưa." Vừa nghe Trương Khắc Khắc nói như vậy, những người khác cũng tương đối bình thường rồi cũng không nói nữa. "Đều quyết định phải chơi đúng không, vậy thì rút thăm đi. Rút được ai thì người đó làm quỷ." Lấy giấy bút ra, bắt đầu viết lá thăm, có viết con số chính là quỷ, không có là người trốn. Rất nhanh, Ngô Tử Hào bên kia đã rút xong toàn bộ giấy, trực tiếp nắm trong tay, cho từng người rút ra. Tất cả mọi người không hy vọng làm quỷ, chủ yếu vì nếu làm quỷ thì phải ra ngoài sân biệt thự, đây là nơi bọn họ sợ nhất. "Má nó, cái này là cố ý chơi tôi sao, sao tôi lại là quỷ!" Trương Khắc Khắc thấy mình vậy mà xui xẻo rút được tờ giấy viết chỡ số kia, không khỏi có chút buồn bực. Dù sao vừa rồi, trong người thua cũng có một là hắn. "Thời gian trốn cũng là 3 phút, bây giờ ông đi ra sân, đợi ra tới sân mới bắt đầu tính giờ, tính giờ kết thúc không phải hô một tiếng mới được. nếu không thì chúng tôi cũng không biết khi nào ông đi vào." Khâu Soái không quá yên tâm với Trương Khắc Khắc nói.