Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 107 : Báo động gió lốc máu chó đột kích
báo động gió lốc máu chó đột kích
Song Thủ Xà đi tới, cung cung kính kính dùng cái mâm lá sen bằng vàng ròng bưng tới một ly trà bạch ngọc, trà trong chén hương thơm tỏa bốn phía, thấm vào ruột gan.
Mộ Dung Đức Âm cười nhạt nói: “Không bằng hai người chúng ta lấy chén trà làm tiêu chuẩn, nếu như Đức Âm kính được Tuyết Thần chén trà này, ân oán chúng ta có thể giải sao?”
Tuyết Thần nói: “Chúng ta cũng không có ân oán, chỉ có phân tranh cao thấp, trà do ngươi kính, ta không nhận được!” Dứt lời một chưởng đánh ra, đúng là muốn phá huỷ chén ngọc!
Mộ Dung Đức Âm nhẹ nhàng nghiêng người, chưởng phong chợt hiện, chén ngọc trong tay chưa từng xe dịch, nước trà bên trong không hề lăn tăn, một gợn sóng cũng không có, nhưng thật ra một chưởng này của Tuyết Thần đem tượng La Hán cách khoảng hơn một trượng chạm đá bên dưới đài nứt vỡ. Tượng đá kia ít nhất cũng hơn trăm cân, lúc này ầm ầm đổ xuống, vụn đá bay tán loạn, làm cho người ta kinh hãi run sợ không thôi!
Song Thủ Xà biết điều mang mâm vàng vội vàng chạy ra, kêu lên: “Mau tránh ra! Mau tránh ra!” Tuyết Thần hơi hơi nheo mắt lại, một chưởng chưa dứt, lại tung một chưởng, tuy chiêu thức cũng không thật nhanh nhưng lực đạo sánh với ngàn quân, toàn bộ chặn hết đường lui của Mộ Dung Đức Âm, dù muốn tránh cũng không thể tránh!! Một chưởng này làm bàn tay Mộ Dung Đức Âm đang nắm chén, thế tới buộc hắn phải tuột tay —— Hóa ra là hai người nãy giờ quả nhiên lấy chén ngọc nho nhỏ làm lệnh, phong vân quyết chiến ngay bên dưới chén nước!
Lần này tranh đấu so ra khí thế kém mãnh liệt cuồn cuộn hung ngoan hơn lúc ở U Linh sơn trang, nhưng thế tới lại nhanh như chớp, càng thêm khảo nghiệm sự mềm dẻo linh hoạt, đối với hai người ở đỉnh phong võ đạo mà nói, ngược lại càng thêm đề cao tinh thần thượng võ.
Mộ Dung Đức Âm mắt thấy Y Tuyết Thần thế tới rào rạt như chẻ tre, tung chén ngọc kia lên cao, mọi người ngửa mặt đưa mắt đi tìm, chỉ là trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Lúc này đây chỗ trống nơi chén ngọc bay lên, Mộ Dung Đức Âm không đưa hai tay ra, mà đón lấy đường đánh của Tuyết Thần, hai người qua lại hơn mười chiêu, mỗi một chiêu tinh tuyệt, khí kình mặc ý bay tứ tung so với đao phong giằng co còn thêm sắc bén, xuyên qua đài luận võ trên cao, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, mọi người hốt hoảng nhìn qua, lúc này mới phát hiện thì ra trên đài cao kia sớm đã in hằn vô số vết cắt khảm sâu ngang dọc, chính là phạm vi giới hạn, ngay cả chỗ bên đài nơi mọi người đang đứng không có bị lan tới, có thể thấy được hai đại cao thủ thu phát kình đạo cực chuẩn chắc, chỉ nhìn thế là đủ rõ rồi! Giao chiêu một hồi lâu sau, chén ngọc rốt cục cũng rơi xuống! Dù là có thể nhìn thấy chén ngọc, cũng chỉ thấy cái chén kia ước chừng đang ở trên không vài chục trượng, thật không biết tôn chủ Ma giáo vừa rồi đến tột cùng là tung nó lên cao cỡ nào—— Tuyết Thần một bên đối chiêu cùng Mộ Dung Đức Âm, cuốn lấy hắn không chút rảnh tay, lúc này khẽ hất nhẹ đầu, một cây kim trâm trên mái tóc mây bay xéo ra, đánh tới chén ngọc!
Trên chén ngọc có lưu lại lực đạo của Mộ Dung Đức Âm, lúc này va chạm cùng kim trâm, thế nhưng phát ra tiếng vang bén nhọn, âm thanh chói tai làm cho người ta hoài nghi chén ngọc kia có khi nào lúc này vỡ nát, ấy vậy mà chén ngọc chưa vỡ, nhưng thật ra đã bị khuấy động, nước trà trong chén vẩy ra bốn phía!
“Ngươi thua!” Tuyết Thần nói.
“Thắng bại chưa định!” Mộ Dung Đức Âm một chưởng đánh lên trời, khí kình vắt ngang chắn dọc cuồn cuộn mang theo khí rét tỏa ra bốn phía, đám người vây quanh phía dưới nhất thời cảm thấy hàn khí bức người!
Ngồi ở hàng đầu tiên trên bàn trà trước mặt chưởng môn Võ Đang bày biện một ly trà, trong chén trà thế nhưng ngay tức thì kết băng, thật sự không có một xíu rãnh nhỏ.
Còn lúc này ở giữa không trung nước trà vẩy ra bọt nước trong khoảnh khắc cũng bị đông lạnh, kết thành hạt châu băng, ào ạt rơi xuống —— nhưng chỉ thấy tay áo Mộ Dung Đức Âm vừa thu lại, tay áo dẫn gió một đường khiến cho băng châu bay vòng, hạt ngọc đẹp rơi vào trong chén ngọc, đợi chén ngọc rơi xuống, vẫn như trước vững vàng nằm ở trong bàn tay Mộ Dung Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm nâng chén ngọc lên, nhiệt lực trong lòng bàn tay dĩ nhiên làm băng châu hòa tan, khôi phục lại thành một chén trà nóng.
Tuyết Thần thấy hắn cực kỳ bình tĩnh, lại ngưng tụ thành một chén trà thơm, liền nhíu mi nói: “Mộ Dung Đức Âm, chút tài mọn!” Khi nói chuyện, chưởng lực mười phần mười hùng hồn ngưng tụ lại, một chưởng rung trời bàng bạc tràn ra!!
Một chưởng của Tuyết Thần hùng hậu tới tột cùng, Mộ Dung Đức Âm lại nâng cái chén ngọc lên đón, chỉ thấy lòng bàn tay đang đánh tới bên trên cái chén ngọc Tuyết Thần, chén chưởng đụng vào nhau, thế nhưng không còn động tĩnh, nước trà trong chén hơi hơi nổi lên gợn sóng, lúc sau lại nằm yên trở lại—— xem ra Mộ Dung Đức Âm lấy thân hóa đi chưởng công đáng sợ này.
“Ngươi không giảm bớt lực?” Tuyết Thần trong mắt hiện ra một tia thất bại.
“Không cần.” Mộ Dung Đức Âm thu tay lại, tay kia thì đẩy cánh tay Tuyết Thần ra, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bóng hình chớp lên, liền thấy Mộ Dung Đức Âm đem chén ngọc trực tiếp kính tới trước mặt Tuyết Thần: “Uống trà đi.”
Tuyết Thần không hề cự tuyệt, thế nhưng im lặng nhận chén ngọc, uống một hơi cạn sạch.
“Mộ Dung Đức Âm, như vậy từ biệt.” Tuyết Thần chỉ bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Mọi người ngay từ đầu còn chưa hiểu, nhưng nghe lời nói của Tuyết Thần, hình như là
Tuyết Thần bị đánh bại?!
Phải nói, trận luận võ này, Mộ Dung Đức Âm đã rất nể mặt mũi Tuyết Thần, một chưởng cuối cùng kia, đã khiến cho Tuyết Thần nhận thức được sự chênh lệch của mình.
Toàn lực dồn hết trong một chưởng, tu vi suốt đời, thế nhưng ở trong chén nước cũng không thể gợi lên gợn sóng, bị Mộ Dung Đức Âm khắc chế chặt chẬ hắn còn có thể nói gì? Một trận chiến này, cũng đã thực hiện tâm nguyện đời này của hắn, trên phương diện võ học, hắn không còn muốn tinh tiến, có lẽ sau này, hắn nên lo lắng về cuộc đời của mình..
“Trang chủ…” Một gã thiếu niên gầy yếu rụt rè không biết từ nơi nào chui ra, một phát bắt được cánh tay Tuyết Thần, thân thiết hỏi: “Ngươi không có bị thương đi?”
Tuyết Thần nhìn thiếu niên, ánh mắt băng sương vạn năm trong sạch ấy vậy mà hình như có một chút dãn ra, khóe miệng vậy mà có một ý cười không dễ dàng phát giác, nhưng giọng nói của hắn vân cứ lãnh đạm như trước, nói: “Ta không sao. Đi thôi.”
“Tuyết Thần, ” Mộ Dung Đức Âm đứng trên đài đột nhiên mở miệng, “Ta nếu như ngươi, nhất định sẽ đem hắn nuôi béo lên đó.”
Tuyết Thần nhìn thiếu niên theo sát bên mình, đưa lưng về hắn nói: “Mộ Dung Đức Âm, có lẽ đời này ta không thể siêu việt ngươi, nhưng là ngươi không khỏi quản nhiều chuyện quá đi!” Dứt lời liền xách lấy người thiếu niên kia lên, phi người xẹt qua tường vây, tư thế tuyệt đẹp xa bay như tiên hạc.
Mộ Dung Đức Âm đợi Tuyết Thần đi rồi, mới chậm rãi đi xuống đài luận võ, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, hình như cuối cùng nỏ mạnh hết đà, đột nhiên phun ra một búng máu. Song Thủ Xà cách hắn gần nhất, vội vàng đỡ lấy hắn, nói: “Tôn chủ!”
Mộ Dung Đức Âm nhắm chặt hai mắt, ngưng trọng nói: “Ta không sao, bây giờ còn không thể rời đi, ta còn có chuyện chưa xong.”
Mọi người không khỏi ồ lên, thì ra tôn chủ Ma giáo vừa rồi cũng bị trọng thương, chẳng qua mạnh mẽ cố chống đỡ đợi Tuyết Thần rời đi, thật là một nam tử ẩn nhẫn quá tốt!!
Lần này một quả cơ hội tốt nhất dành cho Như Âm, hắn thấy Mộ Dung Đức Âm bị trọng thương, vội vàng nhảy ra tận tay day mặt nói: “Ta mới là là Mộ Dung Đức Âm chân chính!”
Ngụy Chính Phong là minh chủ võ lâm đương nhiệm, lúc này không thể không đứng ra, hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Nhưng mà hai mắt của hắn lại lo lắng đảo quanh ở trên người Mộ Dung Đức Âm, muốn biết hắn rốt cuộc bị thương như thế nào.
Như Âm đôi mắt nhấc lên: “Từ nhỏ thân thể của ta suy yếu nhiều bệnh, được đại ca đưa đến Tiên Ấm cốc điều dưỡng, xa cách nhiều năm, Nhâm Tử Ngọc mê luyến đại ca thành cuồng, nhân lúc ta chưa quay về, giả trang dùng tên của ta hấp dẫn đại ca của ta! Về sau lại bởi vì đại ca của ta hiểu rõ âm mưu quỷ kế của hắn, cắt đứt với hắn, Nhâm Tử Ngọc thế nhưng nổi cơn điên, luôn miệng nói mình chính là Mộ Dung Đức Âm!! Hơn nữa còn thiết kế hãm hại đại ca, khiến đại ca của ta bệnh nặng hôn mê bất tỉnh! Các vị tiền bối, bằng chứng như núi, mong các vị tiền bối làm chủ cho ta!!”
Mộ Dung Đức Âm lau vết máu bên khóe miệng, yếu ớt cười: “Mặc kệ ngươi nói cái gì đi nữa, ta tuyệt đối sẽ không buông tay Long Sách. Vô luận là kiếp này hay kiếp sau, Long Sách vĩnh viễn là huynh trưởng tốt của ta, dù hắn mất đi ký ức, không chịu thừa nhập ta, ta vẫn mãi là đệ đệ của hắn Mộ Dung Đức Âm…” Nói xong hắn lại phun ra một búng máu, Song Thủ Xà vội vàng lấy khăn tay ra giúp hắn lau miệng, đau lòng nói: “Tôn chủ! Ngươi đừng nói nữa! Vẫn là nhanh chóng đi chữa thương đi!”
“Thủ Xà… Đỡ ta tới gặp hắn…” Mộ Dung Đức Âm vẫn đang muốn tới chỗ Long Sách, kiên trì nói.
“Tôn chủ, chân giả của ngươi vừa mới trải qua đại chiến ban nãy, chỉ sợ đã muốn phá hủy… Để Thủ Xà cõng ngài …” Song Thủ Xà nửa đỡ nửa ôm Mộ Dung Đức Âm nói. Những lời này của hắn tuy nói không lớn, nhưng mọi người ở hiện trường có nội lực đều nghe rõ ràng rành mạch, nhất thời đều lộ ra biểu tình kinh ngạc ———— quả nhiên tôn chủ Ma giáo là một người tàn phế! Một người tàn phế thật không ngờ lại lợi hại như vậy, thật sự là không đơn giản! Không đơn giản!!
Ngay tại lúc Song Thủ Xà cảm động lau nước mắt, một đạo chưởng lực đột nhiên từ lăng không đánh tới, đem Song Thủ Xà đánh bay ra ngoài, Song Thủ Xà đụng tới cây cột cao nhất trên đài, ngay lập tức hộc máu, đầu lệch một bên tắt thở. (Phong: ┬┬)
“Thủ Xà!” Mộ Dung Đức Âm kinh hô một tiếng, không có Song Thủ Xà vịn đỡ, chỉ nghe chỗ hai chân của hắn vang lên một trận đầu gỗ vỡ toang, giây tiếp theo hắn tức thì ngã nhào trên đất, thống khổ cùng cực.
Người xuất chưởng không ngờ vẫn là Lý Tư Hàm luôn luôn yên lặng không nói gì.
Lý Tư Hàm vẻ mặt xanh mét, hai mắt hung ác nói: “Nhâm Tử Ngọc!! Ngươi cái đồ tiện nhân kia!! Ta toàn tâm toàn ý yêu thương một lòng nghe theo ngươi!! Ngươi lại vẫn một mực nghĩ cái kia Mộ Dung Long Sách!! Ngươi đi chết đi!! Ta không chiếm được!! Ai cũng đừng dự đoán được!!”
“Lý Tư Hàm!! Ngươi cái tên phản đồ này!!” Đám người còn lại trong Ma giáo đều sợ ngây người! Ngay lập tức có vô số cao thủ Ma giáo lao tới, có người đi qua chế phục Lý Tư Hàm, có kẻ đi đỡ Mộ Dung Đức Âm, Mộ Dung Đức Âm lại quát khẽ: “Đừng có đụng ta!!”
Lời của hắn hình như có lực uy hiếp vô cùng, khiến cho mọi người không dám lại gần thêm nữa, chỉ thấy hắn chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt nói: “Mang Mộ Dung Long Sách tới gặp ta!”
Lý Tư Hàm sớm đã bị người bắt, tóc tai bù xù, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, cười lạnh: “Hắn từ sớm đã biến thành một tên phế vật ngu si, để ta nhìn thử xem ngươi có thể cuồng dại đến lúc nào! Cũng phải, ngươi đã không quan tâm tới một tấm chân tình này của ta, ta còn giữ tim để làm gì!” Dứt lời đột nhiên nâng lên thanh chủy thủ vẫn luôn giấu ở trong lòng, chỉa thẳng trái tim của mình đâm xuống.
Nhìn thấy Lý Tư Hàm phơi thây tại chỗ, khuôn mặt của Mộ Dung Đức Âm hơi giật giật, nói: “Kéo ra ngoài, an táng theo long trọng.”
“Tôn chủ!! Vì một người nam nhân, ngài thấy đáng giá…” Hộ pháp đứng ở một bên vẫn muốn dìu hắn, bị hắn một chưởng đánh văng một bên, có lẽ là cho động chân khí kéo theo nội thương, ngực Mộ Dung Đức Âm phập phồng, ho khan kịch liệt.
“Dẫn hắn tới gặp ta!” Mộ Dung Đức Âm cơ hồ là gầm nhẹ lên.
Tất cả mọi người ở hiện trường mở to hai mắt nhìn thẳng một màn tình yêu bi kịch này, than thở tự hỏi thế gian tình là gì? Thế nhưng có thể làm hại biết bao nhiêu người người trước ngã xuống, người sau tiến lên, si mê không chịu tỉnh ngộ!
Rốt cục Mộ Dung Long Sách cũng được người dùng xe lăn đẩy qua đây, nhưng mà trên mặt mờ mịt. Trương Như Âm muốn chạy tới, lại bị người trong Ma giáo ngăn trở, chỉ có thể ở bên ngoài rống to: “Đại ca! Ta mới chính là Đức Âm! Ngươi đừng bị mắc mưu!!”
Con mắt Mộ Dung Long Sách hơi hơi giật giật, biểu tình vẫn si dại như trước.
Mộ Dung Đức Âm cố gắng vươn tay bắt lấy bàn tay Long Sách, cực kì dịu dàng đau thương, buồn bả nói: “Long Sách, ta tới rồi, ta theo hẹn ước đã định tới gặp ngươi, sao ngươi không nhìn ta liếc mắt một cái?”
“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi! Đệ đệ Đức Âm của ta đang ở bên kia, ta muốn đi gặp hắn…” Long Sách từ trong bàn tay của hắn rút tay ra.
Mộ Dung Đức Âm cũng không chịu buông tay: “Dù cho ngươi đã quên, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa được chứ? Ta mới chính là Mộ Dung Đức Âm, là đệ đệ ngoan của ngươi… Ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta cả đời… Ngươi không thể nuốt lời…” Nói xong, một hàng nước mắt trong suốt thế mà lại lăn xuống, thê diễm ai uyển, người thấy đều bị tan nát cõi lòng.
“Không đúng! Không đúng! Ta không biết ngươi! Ngươi buông tay!” Long Sách vẻ mặt kinh hoảng, rốt cục cũng giãy thoát được, một phát đẩy Mộ Dung Đức Âm ra, hướng Như Âm kêu to: “Đức Âm! Cứu ta! Người nam nhân này là ai! Mau đuổi hắn đi! Thật đáng sợ!!”
“Long Sách! Ngươi không thể quên ta!” Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng phát giận, hắn vỗ mặt đất, phi người lên, bắt lấy Long Sách lại đưa trên đài cao. Hai người lúc này quần áo quấn lấy nhau nằm sấp ở nơi này, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm kháp lấy cần cổ Long Sách, máu tươi từ khóe miệng hắn không ngừng chảy ra, mắt của hắn lóe ra ánh sáng điên cuồng: “Long Sách! Ngươi đã quên ta! Vậy ngươi cùng với ta hãy cùng hủy diệt đi! Chúng ta cùng ngủ chung đi, không bao giờ phải gánh chịu nỗi tra tấn giữa trần thế này nữa!!”
“Ấy… Ô…” Long Sách xanh cả mặt, sắp bị hắn bóp chết.
Nghe nói tôn chủ muốn tự sát, tất cả mọi người Ma giáo bên dưới sôi nổi gào to cầu xin. Hiện trường nhất thời hỗn loạn một đống.
“Nếu hắn muốn chết, cứ để cho hắn chết là tốt lắm!” Một giọng điệu lạnh lùng từ tường phía Tây truyền đến, mọi người quay đầu lại thì chỉ thấy một người mặc quần áo màu tím, thanh lệ không tầm thường, khoanh tay đứng trên đầu tường, chính là Đại giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm Ân Cốt!
Lililicat
Phong
= = =
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
1284 chương
37 chương
309 chương
81 chương