Thượng Quan Lăng lại chạy hơn phân nửa thành rốt cuộc không hỏi thăm được, đành phải vào khách sạn duy nhất trong thành – khách sạn chữ ‘Nhân’. Sau đó, Thượng Quan Lăng mới biết ở quốc gia này mỗi tòa thành chỉ có một khách sạn, trên bảng hiệu khách sạn viết một chữ “Nhân” bằng vàng theo kiểu chữ Liễu. Thượng Quan Lăng khóe miệng run rẩy, không hổ là phong cách của Đỗ Tưởng Hoàn. “Chưởng quầy, nơi này có vị công tử nào họ Liễu không?” Thượng Quan Lăng đem tay nải đặt trên quầy, chưởng quầy lấy ra một quyển đăng ký phòng, bắt đầu kiểm tra: “Hiện tại khách điếm tổng cộng có mười hai vị công tử họ Liễu, không biết tiểu thư muốn tìm vị nào?” “Nàng muốn tìm là ta.” Thanh âm réo rắt tao nhã, làm cho người ta không khỏi tò mò muốn nhìn diện mạo của hắn. Thượng Quan Lăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị lục y công tử đứng trên cầu thang phe phẩy chiết phiến mỉm cười nhìn nàng. Trên trường bào màu lục, dùng chỉ vàng thêu một bông mẫu đơn, lóe ra ánh sáng màu vàng, yêu dã, phóng túng. Gương mặt hắn tuấn lãng cũng không tà mị, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng thắn, bạc môi khêu gợi, nhưng mà cười rộ lên, vì sao so với bông mẫu đơn trên người, hắn còn yêu dã, bừa bãi hơn? Không nên, không nên a, với diện mạo tuấn lãng của hắn mà nói, hắn mỉm cười hẳn là nên ôn nhu như gió xuân mới đúng. Liễu Diệc Thụ cũng đánh giá nàng. Thân thể của nàng cao gầy, đai váy màu tím bạc buộc vòng quanh càng lộ dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, làn da nõn nà. Nga, nàng còn có một đôi mắt to linh động giống như Triệu Vy, bất quá đôi mắt kia thường xuyên lưu chuyển ánh lên ám quang nghi kỵ hoài nghi. Thượng Quan Lăng cau mày nhìn hắn, trầm mặc một hồi mở miệng, giọng điệu khẳng định:“Ngươi là ‘bán tiên’.” Liễu Diệc Thụ cũng không trả lời nàng, mà xoay người lên lầu. Phía sau truyền đến tiếng đối thoại — “Còn phòng không?” “Thật có lỗi, các phòng của bổn điếm đều đã đầy.” “Cô nương, cô nương……” Thượng Quan Lăng đẩy chưởng quầy ra,đi thẳng lên lầu: “Ta cùng hắn ngủ một gian phòng.” Trên người hắn có một loại hương, khi ở trên đường vẫn chưa có, có lẽ là sau khi về khách sạn mới dùng. Thượng Quan Lăng vỗ vỗ con rắn nhỏ trong bao trấn an, con rắn nhỏ lắc lắc đầu, không hề lộn xộn. Bách Hoa Hương, thánh vật khiến các loại độc xà đều phải lui lại ba thước. Nhưng mà, Thượng Quan Lăng mỉm cười, hắn nhất định không biết nàng tìm một năm mới được… Thượng Quan Lăng đi theo hương khí, đẩy cửa tiến vào gian phòng chữ ‘Thiên’ sang trọng nhất:“Ngươi làm sao mà tìm được ta?” Ngón tay thon dài trắng nõn của Liễu Diệc Thụ cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, khóe miệng gợi lên:“Ta xem qua một nửa kịch bản.” Vẻ mặt cử chỉ này, thật sự là yêu nghiệt! Thượng Quan Lăng không nhìn hắn, ngược lại đánh giá bài trí trong phòng: “Vì sao ngươi có kịch bản mà ta không có?” Liễu Diệc Thụ buông chén trà, đắc ý cười:“Bởi vì ta là đi cửa sau vào.” Vô sỉ đặc quyền! Thượng Quan Lăng chậm rãi đến gần hắn, bàn tay mở ra, độc phấn nhẹ bay ra. Dù sao hiện tại cũng là ở trong trò chơi, nàng không cần lo lắng gì, nói cách khác, nhìn kẻ nào không vừa mắt, giết cũng chả sao. Liễu Diệc Thụ làm nam xứng hủ bại, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện đã chết ngay. Thượng Quan Lăng chỉ biết sử độc, mà hắn không chỉ có y thuật lại còn có võ công. Cũng không thấy được cử động của hắn, trong chớp mắt hắn đã lui lại phía giường. Độc phấn màu vàng không tung tới hắn, rơi xuống sàn. Thượng Quan Lăng tâm niệm vừa động, biết chính mình không phải đối thủ của hắn. Vòng vo phương hướng, đi tới ghế dựa, ngồi xuống, giả mù sa mưa mỉm cười:“Liễu công tử hảo thân thủ, không bằng chúng ta hợp tác?” Liễu Diệc Thụ thu hồi tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ lạnh như băng: “Ta nghe nói cô nương muốn ngủ ở phòng của ta?” Thượng Quan Lăng lấy ra một cái khăn tay chậm rãi chà lau độc phấn trên tay: “Phòng công tử đã ngủ, tiện nữ không dám ở lại!” Lắc lắc khăn tay, thu hồi trong lòng: “Ta sợ — bẩn!” Bẩn cũng chỉ là một lý do, nàng sợ hắn sẽ hại nàng. Nàng không đem tính mạng của người khác để vào mắt, cũng sợ kẻ khác không đem tính mạng của nàng để vào mắt. Trên mặt Liễu Diệc Thụ chợt lóe qua vẻ tức giận, lại khôi phục mỉm cười: “Được, ngày mai chúng ta khởi hành.” Ta xem đêm nay ngươi ngủ ở chỗ nào?! Thượng Quan Lăng đeo tay nải, ra khỏi khách sạn, đi đến ngoại ô, gõ cửa một nhà giàu nhất: “Xin chào, ta muốn tới quý phủ quấy rầy một đêm.” Gã sai vặt mở cửa nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên đem cửa đóng lại:“Bệnh thần kinh……” Lời còn chưa nói xong, hắn đã ngã xuống đất bỏ mình. “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Thượng Quan Lăng hừ lạnh một tiếng, tự đẩy cửa ra. Trước cửa bọn hạ nhân nhìn thấy gã sai vặt không đổ máu đã chết, lập tức thét chói tai chạy mất. Thượng Quan Lăng không quan tâm đi về phía một đình viện, tìm một gian phòng không có người ở được quét tước sạch sẽ tiến vào, đem tay nải ném lên bàn trang điểm, liền ra khỏi phòng, rải độc phấn xung quanh, cả người lẫn vật dám tới gần, chết! Đáng thương con rắn nhỏ trong bao, bị ném đầu óc choáng váng, thất điên bát đảo. Thượng Quan Lăng dựa vào thủ đoạn mãnh liệt, ở một đêm, ngày hôm sau tới phòng bếp ăn no, cũng không chào hỏi bước đi. Khi tới khách sạn, Liễu Diệc Thụ đã mua hai con ngựa chờ nàng. Nàng đi quanh con ngựa một vòng, cau mày nói: “Ta sẽ không cưỡi ngựa.” Liễu Diệc Thụ tốt tính, quay đầu nói với gã sai vặt: “Tìm giúp ta một cỗ xe ngựa.” “Không, xe ngựa đi quá chậm.” Liễu Diệc Thụ ôm tay trước ngựa nhìn nàng, trong mắt lóe ra quang mang nghiền ngẫm:“Đại tiểu thư, ngươi cũng không biết khinh công, chẳng lẽ cùng ta ngồi chung một ngựa?” Thượng Quan Lăng ngưng thần tự hỏi một hồi liền nói: “Cùng ngươi ngồi.” Cùng cưỡi một ngựa, hắn không thể làm gì được. Nếu mỗi người cưỡi một ngựa, hắn chỉ cần đá một cước sau mông ngựa của nàng, là nàng có thể nói bye bye cùng thế giới này. Liễu Diệc Thụ nhảy lên ngựa, một tay nắm dây cương, vươn tay hướng nàng hỏi:“Ngươi muốn ngồi phía trước hay là phía sau?” Ngồi phía trước, bị ta ôm; ngồi phía sau, ôm ta. Ngồi thế nào, cũng đều là nàng chịu thiệt. Thượng Quan Lăng không để ý tay Liễu Diệc Thụ đưa tới trước mặt, chỉ vào gã sai vặt đứng một bên nói: “Ngươi, quỳ xuống cho ta lên.” Thật sự là đủ ngạo mạn! Liễu Diệc Thụ ở trong lòng châm biếm. Thượng Quan Lăng ngồi ở phía sau hắn, cầm lấy đai lưng của hắn. Không kéo tay hắn, chỉ là sợ tay hắn có chất độc. Người này biết y thuật, không thể không đề phòng. Hai người không nói chuyện, Liễu Diệc Thụ cưỡi ngựa chậm rãi đi. Nhưng ra khỏi thành sẽ khác! Hắn hung hăng quất roi, con ngựa chấn kinh nhảy lên, chạy vội. Thời điểm ngựa lồng lên, Thượng Quan Lăng thiếu chút nữa bị ngã bay xuống, theo quán tính chúi về phía trước, nàng thuận thế ôm lấy Liễu Diệc Thụ. Để trả thù, thắt lưng Liễu Diệc Thụ bị cánh tay của nàng ôm chặt muốn chết. Liễu Diệc Thụ cắn răng nói:“Ngươi còn dùng lực, thắt lưng ta có thể bị ngươi bẻ gẫy.” Không cần phải nói, nhất định đã tím bầm! Thượng Quan Lăng không sử lực nữa, chỉ duy trì tư thế đó: “Ngươi không phải tên ‘Thụ’ sao? Ta là đang bồi dưỡng cho cái eo của ngươi.” Hoàn toàn là lo lắng thay cho ‘Công’ của ngươi. Liễu Diệc Thụ vốn chuẩn bị đi chậm lại, nghe nói như thế lại hung hăng quất roi, con ngựa phi với tốc độ như điện chớp, nhanh hơn BMW: “Ta không phải gay! Chết tiệt, sớm biết cái tên của nam xứng có ý nghĩa khác như vậy, ta không nên khách khí với tên tiểu tử Giang Việt kia!” Gió quất trên mặt rất đau, lời hắn nói không hiểu, Thượng Quan Lăng đơn giản nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. - -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------ Đệ tam chương Thượng Quan Lăng lại chạy hơn phân nửa thành rốt cuộc không hỏi thăm được, đành phải vào khách sạn duy nhất trong thành – khách sạn chữ ‘Nhân’. Sau đó, Thượng Quan Lăng mới biết ở quốc gia này mỗi tòa thành chỉ có một khách sạn, trên bảng hiệu khách sạn viết một chữ “Nhân” bằng vàng theo kiểu chữ Liễu. Thượng Quan Lăng khóe miệng run rẩy, không hổ là phong cách của Đỗ Tưởng Hoàn. “Chưởng quầy, nơi này có vị công tử nào họ Liễu không?” Thượng Quan Lăng đem tay nải đặt trên quầy, chưởng quầy lấy ra một quyển đăng ký phòng, bắt đầu kiểm tra: “Hiện tại khách điếm tổng cộng có mười hai vị công tử họ Liễu, không biết tiểu thư muốn tìm vị nào?” “Nàng muốn tìm là ta.” Thanh âm réo rắt tao nhã, làm cho người ta không khỏi tò mò muốn nhìn diện mạo của hắn. Thượng Quan Lăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị lục y công tử đứng trên cầu thang phe phẩy chiết phiến mỉm cười nhìn nàng. Trên trường bào màu lục, dùng chỉ vàng thêu một bông mẫu đơn, lóe ra ánh sáng màu vàng, yêu dã, phóng túng. Gương mặt hắn tuấn lãng cũng không tà mị, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng thắn, bạc môi khêu gợi, nhưng mà cười rộ lên, vì sao so với bông mẫu đơn trên người, hắn còn yêu dã, bừa bãi hơn? Không nên, không nên a, với diện mạo tuấn lãng của hắn mà nói, hắn mỉm cười hẳn là nên ôn nhu như gió xuân mới đúng. Liễu Diệc Thụ cũng đánh giá nàng. Thân thể của nàng cao gầy, đai váy màu tím bạc buộc vòng quanh càng lộ dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, làn da nõn nà. Nga, nàng còn có một đôi mắt to linh động giống như Triệu Vy, bất quá đôi mắt kia thường xuyên lưu chuyển ánh lên ám quang nghi kỵ hoài nghi. Thượng Quan Lăng cau mày nhìn hắn, trầm mặc một hồi mở miệng, giọng điệu khẳng định:“Ngươi là ‘bán tiên’.” Liễu Diệc Thụ cũng không trả lời nàng, mà xoay người lên lầu. Phía sau truyền đến tiếng đối thoại — “Còn phòng không?” “Thật có lỗi, các phòng của bổn điếm đều đã đầy.” “Cô nương, cô nương……” Thượng Quan Lăng đẩy chưởng quầy ra,đi thẳng lên lầu: “Ta cùng hắn ngủ một gian phòng.” Trên người hắn có một loại hương, khi ở trên đường vẫn chưa có, có lẽ là sau khi về khách sạn mới dùng. Thượng Quan Lăng vỗ vỗ con rắn nhỏ trong bao trấn an, con rắn nhỏ lắc lắc đầu, không hề lộn xộn. Bách Hoa Hương, thánh vật khiến các loại độc xà đều phải lui lại ba thước. Nhưng mà, Thượng Quan Lăng mỉm cười, hắn nhất định không biết nàng tìm một năm mới được… Thượng Quan Lăng đi theo hương khí, đẩy cửa tiến vào gian phòng chữ ‘Thiên’ sang trọng nhất:“Ngươi làm sao mà tìm được ta?” Ngón tay thon dài trắng nõn của Liễu Diệc Thụ cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, khóe miệng gợi lên:“Ta xem qua một nửa kịch bản.” Vẻ mặt cử chỉ này, thật sự là yêu nghiệt! Thượng Quan Lăng không nhìn hắn, ngược lại đánh giá bài trí trong phòng: “Vì sao ngươi có kịch bản mà ta không có?” Liễu Diệc Thụ buông chén trà, đắc ý cười:“Bởi vì ta là đi cửa sau vào.” Vô sỉ đặc quyền! Thượng Quan Lăng chậm rãi đến gần hắn, bàn tay mở ra, độc phấn nhẹ bay ra. Dù sao hiện tại cũng là ở trong trò chơi, nàng không cần lo lắng gì, nói cách khác, nhìn kẻ nào không vừa mắt, giết cũng chả sao. Liễu Diệc Thụ làm nam xứng hủ bại, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện đã chết ngay. Thượng Quan Lăng chỉ biết sử độc, mà hắn không chỉ có y thuật lại còn có võ công. Cũng không thấy được cử động của hắn, trong chớp mắt hắn đã lui lại phía giường. Độc phấn màu vàng không tung tới hắn, rơi xuống sàn. Thượng Quan Lăng tâm niệm vừa động, biết chính mình không phải đối thủ của hắn. Vòng vo phương hướng, đi tới ghế dựa, ngồi xuống, giả mù sa mưa mỉm cười:“Liễu công tử hảo thân thủ, không bằng chúng ta hợp tác?” Liễu Diệc Thụ thu hồi tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ lạnh như băng: “Ta nghe nói cô nương muốn ngủ ở phòng của ta?” Thượng Quan Lăng lấy ra một cái khăn tay chậm rãi chà lau độc phấn trên tay: “Phòng công tử đã ngủ, tiện nữ không dám ở lại!” Lắc lắc khăn tay, thu hồi trong lòng: “Ta sợ — bẩn!” Bẩn cũng chỉ là một lý do, nàng sợ hắn sẽ hại nàng. Nàng không đem tính mạng của người khác để vào mắt, cũng sợ kẻ khác không đem tính mạng của nàng để vào mắt. Trên mặt Liễu Diệc Thụ chợt lóe qua vẻ tức giận, lại khôi phục mỉm cười: “Được, ngày mai chúng ta khởi hành.” Ta xem đêm nay ngươi ngủ ở chỗ nào?! Thượng Quan Lăng đeo tay nải, ra khỏi khách sạn, đi đến ngoại ô, gõ cửa một nhà giàu nhất: “Xin chào, ta muốn tới quý phủ quấy rầy một đêm.” Gã sai vặt mở cửa nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên đem cửa đóng lại:“Bệnh thần kinh……” Lời còn chưa nói xong, hắn đã ngã xuống đất bỏ mình. “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Thượng Quan Lăng hừ lạnh một tiếng, tự đẩy cửa ra. Trước cửa bọn hạ nhân nhìn thấy gã sai vặt không đổ máu đã chết, lập tức thét chói tai chạy mất. Thượng Quan Lăng không quan tâm đi về phía một đình viện, tìm một gian phòng không có người ở được quét tước sạch sẽ tiến vào, đem tay nải ném lên bàn trang điểm, liền ra khỏi phòng, rải độc phấn xung quanh, cả người lẫn vật dám tới gần, chết! Đáng thương con rắn nhỏ trong bao, bị ném đầu óc choáng váng, thất điên bát đảo. Thượng Quan Lăng dựa vào thủ đoạn mãnh liệt, ở một đêm, ngày hôm sau tới phòng bếp ăn no, cũng không chào hỏi bước đi. Khi tới khách sạn, Liễu Diệc Thụ đã mua hai con ngựa chờ nàng. Nàng đi quanh con ngựa một vòng, cau mày nói: “Ta sẽ không cưỡi ngựa.” Liễu Diệc Thụ tốt tính, quay đầu nói với gã sai vặt: “Tìm giúp ta một cỗ xe ngựa.” “Không, xe ngựa đi quá chậm.” Liễu Diệc Thụ ôm tay trước ngựa nhìn nàng, trong mắt lóe ra quang mang nghiền ngẫm:“Đại tiểu thư, ngươi cũng không biết khinh công, chẳng lẽ cùng ta ngồi chung một ngựa?” Thượng Quan Lăng ngưng thần tự hỏi một hồi liền nói: “Cùng ngươi ngồi.” Cùng cưỡi một ngựa, hắn không thể làm gì được. Nếu mỗi người cưỡi một ngựa, hắn chỉ cần đá một cước sau mông ngựa của nàng, là nàng có thể nói bye bye cùng thế giới này. Liễu Diệc Thụ nhảy lên ngựa, một tay nắm dây cương, vươn tay hướng nàng hỏi:“Ngươi muốn ngồi phía trước hay là phía sau?” Ngồi phía trước, bị ta ôm; ngồi phía sau, ôm ta. Ngồi thế nào, cũng đều là nàng chịu thiệt. Thượng Quan Lăng không để ý tay Liễu Diệc Thụ đưa tới trước mặt, chỉ vào gã sai vặt đứng một bên nói: “Ngươi, quỳ xuống cho ta lên.” Thật sự là đủ ngạo mạn! Liễu Diệc Thụ ở trong lòng châm biếm. Thượng Quan Lăng ngồi ở phía sau hắn, cầm lấy đai lưng của hắn. Không kéo tay hắn, chỉ là sợ tay hắn có chất độc. Người này biết y thuật, không thể không đề phòng. Hai người không nói chuyện, Liễu Diệc Thụ cưỡi ngựa chậm rãi đi. Nhưng ra khỏi thành sẽ khác! Hắn hung hăng quất roi, con ngựa chấn kinh nhảy lên, chạy vội. Thời điểm ngựa lồng lên, Thượng Quan Lăng thiếu chút nữa bị ngã bay xuống, theo quán tính chúi về phía trước, nàng thuận thế ôm lấy Liễu Diệc Thụ. Để trả thù, thắt lưng Liễu Diệc Thụ bị cánh tay của nàng ôm chặt muốn chết. Liễu Diệc Thụ cắn răng nói:“Ngươi còn dùng lực, thắt lưng ta có thể bị ngươi bẻ gẫy.” Không cần phải nói, nhất định đã tím bầm! Thượng Quan Lăng không sử lực nữa, chỉ duy trì tư thế đó: “Ngươi không phải tên ‘Thụ’ sao? Ta là đang bồi dưỡng cho cái eo của ngươi.” Hoàn toàn là lo lắng thay cho ‘Công’ của ngươi. Liễu Diệc Thụ vốn chuẩn bị đi chậm lại, nghe nói như thế lại hung hăng quất roi, con ngựa phi với tốc độ như điện chớp, nhanh hơn BMW: “Ta không phải gay! Chết tiệt, sớm biết cái tên của nam xứng có ý nghĩa khác như vậy, ta không nên khách khí với tên tiểu tử Giang Việt kia!” Gió quất trên mặt rất đau, lời hắn nói không hiểu, Thượng Quan Lăng đơn giản nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.