Ác Độc Nữ Xứng
Chương 20 : Phản công đại kết cục
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bản tác giả suy nghĩ thực sự là tinh quái, trâu bò. Ghét nhất loại chuyện ủy thế ức hiếp người khác.
“Dừng bước, dừng bước, xin các vị phát biểu cảm tưởng vài lời đã.” Tổng giám chế nóng nảy, điên cuồng hét lên trong radio.
Cô gái trẻ tuổi xoay người, nhặt microphone lên: “Tôi có hai điểm. Thứ nhất, nữ xứng phối trí rất thấp, thấp như vậy làm sao đánh lại nữ chủ? Nữ chủ thiên hạ đệ nhất, cũng nên cho nữ xứng một nửa bản lãnh đó đi. Thứ hai, ai gặp phải nam chủ như vậy thật không hay ho.”
Ngay sau đó truyền đến một giọng nam réo rắt: “Dù là nam nhân hay nữ nhân cũng đều không hay ho.”
Cô gái phụ họa nói: “Chính vậy. Tôi đề nghị đặt ra cho người chơi kỹ năng tự sát.”
Tổng giám chế chần chờ một hồi, xấu hổ nói: “Việc này… vẫn nên hỏi ý kiến nữ chủ một chút đi.”
Giọng nữ tao nhã, lại mang theo sức quyến rũ bức người: “Chỉ có một nam chủ, nữ chủ không thể nào chọn lựa, rất thống khổ.”
Cảm tưởng điều tra xong cũng không thể làm theo, làm sao có thể cắt bỏ nhân vật nam chủ được.
“Được, tôi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của mọi người. Kết cục của trò chơi sẽ do mọi người tự định đoạt.” Giang Việt mở miệng, trong thanh âm lộ ra khí phách đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Trò chơi này, hắn nắm chắc. Bọn họ chơi như thế nào, cũng đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn không ngại lại làm cho bọn họ chết thêm một lần nữa.
Thời gian quay trở lại trước lễ hội đốt lửa, bốn người đang dùng bữa tối.
Lâm Bích Tiên bằng vào thân thủ thiên hạ đệ nhất của nàng, chế trụ Từ Tử Kì, dí đầu hắn trên bàn, sau đó Thượng Quan Lăng đem Tá Công Tán hòa vào trong trà, đổ hết vào miệng hắn, ngay cả một lá trà, bọt trà cũng không để thừa.
Liễu Diệc Thụ đem Từ Tử Kì cả người vô lực cột vào trên ghế.
Thượng Quan Lăng đứng ở giữa, vung tay hướng hai bên trái phải Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ: “Hai người các ngươi đánh hắn trước, nhớ kỹ phải chừa lại mặt của hắn. Toàn thân hắn, cũng chỉ có mặt có thể nhìn. Loại này muốn dáng người không có dáng người, muốn tính cách không có tính cách, còn suốt ngày kỳ thị phối hợp diễn, cả vạn nam nhân, thật không hiểu vì sao lại có thể tuyển hắn làm nam chủ? Hai người các ngươi đều có võ công trụ cột, trăm ngàn đừng đánh chết hắn ngay lập tức. Cũng đừng dùng vũ khí, tay không đánh cho nửa chết nửa sống là được.”
Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ gật đầu, lắc lắc cổ cùng cổ tay, cười gian tiến lên: “Hắc hắc hắc……”
Từ Tử Kì liếc nhìn, nhắm mắt. Thượng Quan Lăng đi ra ngoài cửa.
Trường hợp bạo lực chảy máu, nguy hại thể xác và tinh thần nhóm đóa hoa của tổ quốc, toàn bộ bỏ qua.
Chờ tới khi Thượng Quan Lăng trở về, Từ Tử Kì mình đầy thương tích, hai mắt vẫn nhắm, y phục đều bị xé rách.
Thượng Quan Lăng tiến lên lại thấy, ân, trên ngực hắn có một dấu móng tay thật dài, thật sắc? Lâm Bích Tiên khi nào thì lại giống như người đàn bà chanh chua vậy? Nàng nghi hoặc, ánh mắt chuyển hướng Lâm Bích Tiên. Lâm Bích Tiên nhanh chóng lắc đầu: “Ta không cào hắn.”
Thượng Quan Lăng nhíu mày nhìn Liễu Diệc Thụ nói: “Ngươi không phải nam nhân a? Cư nhiên học phụ nữ cào người khác! Biến thái!”
Liễu Diệc Thụ ủy khuất giơ tay cho nàng xem: “Không phải ta. Ta luôn luôn thích sạch sẽ, ngươi xem, ta cũng không để móng tay. Là lúc chúng ta đánh hắn, con mèo lớn mà Từ gia nuôi lao tới cào hắn. Nhất định là bình thường làm nhiều việc ác, ngay cả con mèo cũng không buông tha!”
Nói xong, còn có hai tiếng mèo kêu vang lên hợp với tình hình, “Meo meo ô, meo meo ô”, giống như đang nói “Đúng vậy, đúng vậy”.
“Đã biết, đã biết.” Thượng Quan Lăng không kiên nhẫn vẫy tay bảo Liễu Diệc Thụ cùng Lâm Bích Tiên lui ra phía sau, lấy ra vật gì đó vẫn giấu phía sau.
Từ Tử Kì bỗng nhiên mở hai tròng mắt, ánh mắt tàn nhẫn bắn về phía Thượng Quan Lăng.
“Lang nha bổng?”
“Ngươi không phải nói không cho dùng vũ khí sao?”
Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ đồng thời mở miệng.
Thượng Quan Lăng lắc lắc tay, ước chừng lực đạo vừa phải, vung thẳng một bổng vào mặt Từ Tử Kì: “Đó là các ngươi. Ta là một thiếu nữ tay trói gà không chặt, không dùng vũ khí sao được?”
Từ Tử Kì bị đánh khuôn mặt nghiêng sang một bên, lưu lại một vệt máu dài.
Thượng Quan Lăng nắm cằm của hắn, cẩn thận dò xét mặt hắn, đổi phương hướng đứng vững, vừa lòng nói: “Đem mặt soái ca đánh thành đầu heo chính là có cảm giác thành tựu.” Khi nói chuyện lại vung bổng.
Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ nhìn Từ Tử Kì máu chảy đầm đìa mặt, không tự giác lui về phía sau từng bước. Nữ xứng ác độc, nguyên lai thể hiện tại trên mặt.
Thượng Quan Lăng dừng tay, nghỉ ngơi một hồi: “Từ Tử Kì, ta cũng không giết ngươi. Ngươi làm cho ta đổ máu thất khiếu mà chết, ta liền đánh ngươi bảy phát. Bất quá khi đó ngươi có còn cái răng nào không, ta cũng không dám cam đoan.”
(thất khiếu gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)
Má ơi, còn muốn đánh. Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ nhìn nhau, tay trong tay chạy ra khỏi cửa.
Nghe thấy bọn họ đi rồi, Thượng Quan Lăng đột nhiên ném lang nha bổng, đưa tay sờ lên ngọc bội của Từ Tử Kì: “Ngươi đem cái này đưa ta, ta cùng ngươi liền xí xóa.”
Đính ước tín vật, nàng nhất định phải lấy được.
Từ Tử Kì cười lạnh:“Ngươi nằm mơ.”
Thượng Quan Lăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt của hắn một cái, nhặt lang nha bổng lên, đập nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay: “Đại ca ngươi đừng nở nụ cười, gương mặt này cười như yêu quái vậy.”
Một bổng hung hăng đập xuống đầu, Từ Tử Kì chỉ nghe “Binh –” một tiếng, đầu gục xuống, mắt thấy đầy sao. Hừ hừ, ta cũng không tin đem ngươi đánh thành đầu heo, ngươi còn không chịu nghe ta.
Đứng ở ngoài cửa nói chuyện phiếm, Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ nghe được tiếng vang, vội chạy vào.
Lâm Bích Tiên chỉ thấy Từ Tử Kì trên đầu bị đâm một lỗ, đầy mặt đều là máu, so với phim kinh dị còn khủng bố hơn. Vội vàng bảo Liễu Diệc Thụ tìm chút thuốc cầm máu cùng băng gạc lại Nàng vừa băng bó cho Từ Tử Kì vừa nói với Thượng Quan Lăng: “Lăng Lăng, ngươi xuống tay cũng thật ngoan độc. Dù sao cũng phải chờ chúng ta mở cửa đá ra rồi hãy giết chết hắn chứ?” Đang băng bó, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, nắm tay phải Từ Tử Kì thét chói tai: “Ai làm, ai làm?! Lòng bàn tay bị đâm xuyên thế này, làm sao ấn dấu tay?!”
Không lấy được bảo tàng, trò chơi này không chấm dứt được, bọn họ sẽ bị nhốt bên trong.
Ba người gấp đến độ xoay quanh, Từ Tử Kì cười lạnh, còn có thể là ai làm?
Lâm Bích Tiên vẫn còn thét chói tai, Liễu Diệc Thụ màng tai đau đớn từng đợt, chịu không nổi mở miệng: “Tiên Nhi nàng đừng kêu, ta cam đoan nàng chỉ cần đứng thét đạo diễn, đạo diễn khẳng định sẽ cho nàng qua.”
“Thật vậy chăng?” Lâm Bích Tiên không kêu nữa, hồ nghi nhìn hắn.
“Thật sự.”
“Đừng vội, mau đến Hạ Thành đi, thử xem chưởng ấn còn dùng được hay không.” Lâm Bích Tiên lại khôi phục khí phách nữ vương, trấn định tự nhiên chỉ huy nói.
Liễu Diệc Thụ định khiêng Từ Tử Kì lên, nhưng hắn là nhược thụ, không khiêng nổi.
Thượng Quan Lăng không kiên nhẫn nói: “Khiêng làm gì? Lôi hắn theo là được.”
Phía sau một đường vết máu, cánh tay Từ Tử Kì bị trói lại rồi. Lâm Bích Tiên lo lắng đến kéo cổ áo hắn, động tác tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng khả năng chưa tới cửa đá, Từ Tử Kì đã bị siết chết nghẹn rồi.
Ba người chỉ lo đi phía trước, lại không chú ý tới. Vừa tiến vào khu vực Hạ Thành, Từ Tử Kì dùng vết máu, bắt đầu dùng phương phức quỷ dị hành động. Cấm địa của Từ Gia Bảo, sao có thể để cho các ngươi tùy tiện giết người của Từ gia?
Lâm Bích Tiên đi mãi, cảm thấy không thích hợp, đã quẹo trái đến năm lần, sao còn chưa tới a?
“Tiên Nhi, nàng xem thạch bích kia có phải đang chuyển động?” Liễu Diệc Thụ vươn ngón tay thẳng phát run.
“Ô, Tiên Nhi tỷ tỷ, chúng ta xong rồi, tỷ xem dưới chân.”
Lâm Bích Tiên nghe Thượng Quan Lăng nói lập tức cúi xuống xem. Huyết sắc bát quái ngũ hành trận, bốn người rơi vào trong trận pháp. Không đúng, là ba người.
“A, sao trên tay ta chỉ còn quần áo? Từ Tử Kì đâu?” Liễu Diệc Thụ nhìn bộ quần áo rách nát trên tay, khóc không ra nước mắt.
Thượng Quan Lăng chỉ cảm thấy phía sau lưng giống như bị kim đâm, nhưng nàng không dám quay đầu nhìn Từ Tử Kì. Nàng cắt một bộ áo khoác của Từ Tử Kì, Từ Tử Kì đều phải đòi lại đủ. Hiện tại đánh cho mặt hắn thành đầu heo, chính mình, nhất định sẽ phải chết còn đầu heo hơn so với đầu heo.
Liễu Diệc Thụ thập phần hiểu rõ thủ đoạn biến thái của Giang Việt, biến thái tới mức nào? Chơi đùa những người phụ nữ mà hắn thích xong, Giang Việt lại còn tới nói với hắn, tôi đã thay cậu ném bọn họ đi rồi, những người phụ nữ đó đều không thích hợp với cậu. Còn không xứng đôi bằng tôi với cậu đâu. Lời này làm cho Liễu Diệc Thụ ngày hôm đó về nhà bắt đầu phát sốt, một tháng gặp ác mộng, công việc không nói tới. Hắn xuất viện, Giang Việt gọi điện thoại tới, đa tạ đa tạ, chuyện hợp tác với Đỗ Tưởng Hoàn, công ty tôi đã nhận được. Tiểu nhân ti bỉ vô sỉ! Hiện tại nhớ tới việc này, lòng vẫn còn sợ hãi.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn bán đứng Thượng Quan Lăng, vì bảo toàn Tiên Nhi, cùng chính hắn.
Không chờ Liễu Diệc Thụ mở miệng, Từ Tử Kì liền nhìn thấu tâm tư của hắn, tuy rằng Liễu Diệc Thụ đối với hắn vẫn tồn tại thành kiến, nhưng coi như bằng hữu, cũng có thể chiếu cố.
Hắn gian nan mở miệng nói chuyện, bởi vì đầu bị băng giống như xác ướp: “Tiên Nhi cùng Liễu Diệc Thụ, ta liền đại nhân đại lượng buông tha các ngươi.” Sẽ không cho các ngươi chết một cách thống khổ.
Liễu Diệc Thụ nghe nói mừng rỡ, tay nắm Lâm Bích Tiên còn chưa đi ra khỏi trận pháp, lòng bàn chân đau đớn một trận, đột nhiên xuất hiện hai con rắn độc, nháy mắt cắn trúng hắn cùng Lâm Bích Tiên. Con rắn cắn Liễu Diệc Thụ là loại cực độc, lúc độc phát, toàn thân hắn như biến hình, co lại như một khối thịt cầu. Con rắn cắn Lâm Bích Tiên coi như tốt hơn, chỉ là thân thể của nàng bị đứt thành từng miếng, cánh tay trái vừa vặn bị đứt lìa.
“Đi, đem tay trái của Lâm Bích Tiên đến đây cho ta.” Từ Tử Kì ngồi trên xe lăn không biết lấy ở đâu ra, ra lệnh cho Thượng Quan Lăng.
Thượng Quan Lăng biểu tình thực vặn vẹo, cảnh tượng kia khiến nàng sắp phát điên rồi. Cũng không thể dự đoán kết cục của nàng sẽ ra sao.
Đã hoàn toàn ngây ngốc, Thượng Quan Lăng giống như người máy vâng theo chỉ thị của Từ Tử Kì, cầm cánh tay cụt theo Từ Tử Kì đi tới trước cửa đá. Ấn lên chưởng ấn, cửa đá ầm ầm mở rộng, Thượng Quan Lăng chờ mũi tên xuyên tim nàng giống như Lâm Bích Tiên lúc trước.
Nhưng mà không có!
Từ Tử Kì đi ở phía trước, dùng thanh âm không hề có cảm tình nói: “Nơi này chỉ có thể gây ra một cơ quan. Nữ chủ đã chết. Cho nên ngươi muốn chết, chỉ có thể chờ ta giết.” Nói xong lời cuối cùng, chuyển xe lăn, khiêu khích nhìn Thượng Quan Lăng.
Cho dù gương mặt của hắn giấu dưới tầng tầng băng gạc, Thượng Quan Lăng biết, kia nhất định biểu tình độc ác, tựa tiếu phi tiếu, đáng đánh đòn.
Đáng thương nữ xứng, ngay cả bị người yêu phản bội, một tên xuyên tim, kiểu chết đẹp đẽ này, cũng là độc quyền thuộc về nữ chủ.
Thượng Quan Lăng, ngươi chờ bị ta hung hăng làm nhục đi! Thượng Quan Lăng biết, trong lòng Từ Tử Kì hiện tại khẳng định nghĩ như vậy.
Cùng lắm thì là lăng trì, bị tróc thịt,lột da, để cho Từ Tử Kì cũng đục một lỗ trên đầu nàng.
Bất ngờ là, Từ Tử Kì đưa cho nàng hòm thuốc, bảo nàng băng bó vết thương cho hắn.
Thượng Quan Lăng có học qua một khóa sơ cứu ở trường học, kỹ thuật băng bó cũng không tệ lắm. Nàng vừa rửa sạch máu trên người Từ Tử Kì, vừa cảm thán Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ xuống tay thật sự là quá độc ác, ngay cả Phân Thân Thác Cốt Thủ, Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng cũng đều dùng tới. Hầu Tử Thâu Đào có dùng tới hay không? Thượng Quan Lăng không dám kiếm tra, Từ Tử Kì chỉ bảo nàng xử lý thân trên. Còn dám kiếm tra sao? Nửa đời sau khẳng định chỉ có thể trôi qua trong đau đớn.
Thượng Quan Lăng cắm móng tay trên ngực Từ Tử Kì, khiến hắn phải hít mạnh một hơi.
“Từ Tử Kì, ngươi bình thường không rèn luyên sao? Cơ ngực không có còn chưa tính, ngay cả cơ bụng cũng chỉ có hai múi, ngươi không phải nam nhân a?”
“Thân thể này, hiện tại chỉ có 14 tuổi.” Từ Tử Kì ẩn nhẫn nói. Nữ nhân này tuyệt đối là đang âm thầm trả thù, chọc hắn đau quá.
Thượng Quan Lăng ưỡn ngực đắc ý: “Mọi người đều 14 tuổi, ngươi xem so với ngươi ta phát dục tốt hơn nhiều!”
Từ Tử Kì ánh mắt vòng vo vài vòng trên người nàng, cuối cùng dừng lại ở bộ vị nào đó, híp mắt nói: “Nhỏ quá không rõ.”
Ta x ngươi nha! Thượng Quan Lăng tay phải vung một bạt tai, cổ tay lại bị Từ Tử Kì bắt được.
Từ Tử Kì kéo nàng.
Hai người chậm rãi tới gần.
Thượng Quan Lăng tay trái lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thành công tát vào mặt hắn một cái: “Đã bị thương thành như vậy còn không đàng hoàng!”
Bởi vì một cái tát này, miệng vết thương của Từ Tử Kì vỡ ra, một lần nữa lại phải bôi thuốc băng bó.
Kỳ thật Thượng Quan Lăng không cần phải kích động như vậy, cho dù Từ Tử Kì muốn hôn nàng, hai người trong lúc đó còn cách tầng tầng băng gạc thật dày. Nhưng là nàng không phục, quỷ hẹp hòi, không cho ngọc bội còn muốn chiếm tiện nghi, không có cửa đâu!
Trong lúc Thượng Quan Lăng xử lý miệng vết thương, Từ Tử Kì mở tàng bảo. Vẫn là khóa mật mã, dựa vào! Mật mã chỉ có nam chủ biết, đây là quyền lợi Giang Việt đặt ra cho nam nhân. Rõ ràng chính là khi dễ nữ nhân!
Thượng Quan Lăng xử lý xong miệng vết thương, đứng thẳng dậy, lau khô hai tay. Thấy Từ Tử Kì lấy từ trong rương ra một bộ gả y đỏ thẫm. Về phần miêu tả vẻ đẹp của gả y,chỉ cần dùng một từ chủ đạo, rực rỡ. Đủ để sánh với mỹ mạo của Thượng Quan Lăng.
Đáy hòm còn có một khối ngọc bội giống khối ngọc bội của Từ Tử Kì như đúc. Bất quá càng thêm hiểu rõ, kia mới chính là tín vật thực sự mà Từ Gia Bảo truyền lại cho đời sau.
Từ Tử Kì cầm lấy ngọc bội dưới đáy hòm, nhắm vào lỗ nhỏ trong mật thất, ngọc bội đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ba chữ tối tục di động trong không khí.
Từ Tử Kì tay trái lấy gả y, tay phải lấy ngọc bội, hắn nói: “Ta yêu nàng, Thượng Quan Lăng. Chúc mừng nàng lên chức nữ chủ.”
Ai nói nữ chủ nhất định phải bị nữ xứng ác độc giết chết? Ai nói nam chủ nhất định sẽ không yêu thương nữ xứng?
So với kết cục quãng đời sống cô độc còn lại, thị trường vẫn càng hoan nghênh kết cục đại đoàn viên.
JJ suy diễn, còn có một kết cục đoàn viên.
Bởi vì tiểu thuyết, còn có một vị tác giả, tên Timoffy.
Hoàn
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
56 chương
40 chương
92 chương
379 chương
123 chương