Ác Bá
Chương 233 : Loạn
Ngô lão gia tử bưng một bát thuốc bước vào trong phòng ngủ của Cường Tử. Lúc này Cường Tử vẫn đang ngủ rất say, Bùi Nhược đang ôm lấy đầu của hắn, khuôn mặt dịu dàng. Nhìn thấy Ngô lão gia tử bước vào, Bùi Nhược ngẩng đầu lên mỉm cười và khẽ gật đầu với Ngô lão gia tử. Đối với cô bé con này, Ngô lão gia tử cũng hết mực yêu quý.
Còn nhớ lần đầu tiên Cương Tử bị trọng thương hôn mê, chính cô bé này đã không ăn không ngủ, ngày đêm túc trực bên cạnh hắn. Ngày đó mặc dù Bùi Nhược còn là một cô bé cứ hễ xảy ra chuyện là chỉ biết khóc nhưng cũng chính nghị lực đó đã khiến Ngô lão gia tử cảm động.
Ngô lão gia tử khẽ nói với Bùi Nhược:
- Tiểu Nhược, bát thuốc này ta mang tới cho Cường Tử uống, có một số chuyện ta cần phải hỏi thêm nó.
Bùi Nhược hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô lão gia tử, cô gật gật đầu, nhẹ nhàng đánh thức Cường Tử. Cường Tử mở mắt ra dụi dụi mắt, nhưng câu đầu tiên hắn hỏi lại là:
- Đến giờ ăn cơm rồi à?
Ngô lão gia tử và Bùi Nhược nhìn nhau mà cười, Bùi Nhược ngoan ngoãn nhẹ nhàng đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng. Khi bước đến cửa, cô quay lại thản nhiên cười với Cường Tử và nói:
- Đói bụng rồi à? Vậy thì em sẽ đi làm cơm ngay, dạo gần đây em đã rất chăm chỉ luyện tập nhất định là sẽ làm ra những món ngon nhất cho anh ăn.
Cường Tử cười cười, khuôn mặt tỏ ra vô cùng háo hức:
- Đi đi! Làm hai món chính!
Ngô lão gia tử bước đến bên cạnh giường của Cường Tử và ngồi xuống, đưa chén thuốc cho Cường Tử và nói:
- Uống đi! Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài tìm xem có loại dược liệu nào tốt hơn có thể mang về được hay không.
Cường Tử nhận lấy chén thuốc, nhìn nhìn rồi chau mày lại, hắn ngước nhìn Ngô lão gia tử và nói với giọng cầu xin:
- Nhất định phải uống sao?
Ngô lão gia tử lườm hắn rồi nói:
- Không uống cũng được, thuốc này cũng không có tác dụng gì lớn chỉ là để duy trì sự ổn định thôi, cũng không có loại thuốc nào có công hiệu tiêu bệnh nhưng con thỏ nhỏ đáng chết nhà người dám áp ché vết thương lại động thủ đúng không? Uống vào thì sẽ bảo đảm rằng duy trì được tình trạng vết thương bây giờ của ngươi còn nếu như cậu không uống thì vết thương, nói không chừng sẽ diễn biến xấu hơn, cậu tự xem rồi quyết định, ta không ép.
Cường Tử”xì” một tiếng rổi cười cười nói nói:
- Cháu hiểu rồi, nó có tác dụng như thuốc an thai đúng không?
Hắn đưa tay lên bóp chặt mũi uống một hơi cạn bán thuốc, sau đó thì lè lưỡi ra.
- Tại sao thuốc nào cũng đắng vậy?
Ngô lão gia tử cười đáp lại:
- Thuốc thì phải đắng, có như vậy thì mới không là thuốc giả, nhưng không uống thuốc thì sẽ càng khổ.
Cường Tử đăm chiêu một lúc rồi hỏi:
- Nếu như trên cơ thể có chỗ bị bệnh, uống thuốc vào mà vẫn không có tác dụng, ngược lại càng ngày lại càng diễn biến xấu đi, vậy thì phải làm sao?
Ngô lão gia tử nhíu mắt lại nhìn hắn, rồi ra vẻ thuận miệng trả lời:
- Vậy thì cắt bỏ chỗ đó đi, ví dụ như mất một cánh tay còn hơn là toàn thân bị bệnh. Nhưng trước tiên thì cũng phải chuẩn đoán chính xác cái đã?
Cường Tử khẽ gật đầu đáp lại:
- Cháu đã hiểu!
Ngô lão gia tử đưa tay ra bắt mạch cho Cường Tử thì phát hiện ra vết thương của hắn không được khả quan cho lắm, lẽ nào thằng nhóc này cả người bệnh tật đau đớn mà vẫn có thể cười được sao, cũng không biết có phải là nó không có đau đớn về tinh thần. Bề ngoài thì biểu hiện của nó rất thản nhiên, như không có điều gì đáng ngại nhưng Ngô lão gia tử biết gân mạch bị hao tổn, nội tạng bị tổn thương thì sẽ có cảm giác như thế nào, dù gì thì lúc còn trẻ ông cũng đã từng trải qua.
- Nói cho ta biết, tên mạnh mẽ kia ở Đông Doanh là ai?
Ngô lão gia tử châm một điếu thuốc rồi hỏi.
Cường Tử đưa tay ra cướp lấy điếu thuốc lá trong miệng Ngô lão gia tử rồi đưa lên miệng. Khi khói thuốc vào trong Miệng, nhất thời mặt của hắn chợt có một biểu cảm không phù hợp với tuổi tác của hắn. (Câu này đã lâu không dùng)
- Mục Dã Lăng Phong!
Cường Tử thở ra một vòng khói hình tròn rồi trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng.
Ánh mắt của Ngô lão gia tử cũng bị kích động, ông nheo mắt lại và nói:
- Hắn ta còn sống không? Đó là một người có thực lực nghịch thiên! Bây giờ người biết hắn ta cũng không nhiều, tính ra thì người mà biết đến trận chiến năm đó cũng chẳng có mấy người. Hừm! Đúng rồi! Nếu như người mà cậu gặp là hắn, cậu nhất định là không thể nào có thể sống sót quay về được.
Cường Tử giải thích:
- Mặc dù trong trận đánh năm đó, lão ta và Hách Liên tiền bối đều bị trọng thương, nhưng tu vi hiện tại của lão đã khác biệt so với ngày xưa rất nhiều rồi. Cũng không biết vì sao mà lão ta lại nói với cháu rằng: nếu như cháu có thể tiếp được ba chưởng của lão mà không chết thì sẽ để cho cháu rời đi. Cháu luôn cảm thấy chuyện này có chút vấn đề nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà không sao nghĩ ra được.
Ngô lão gia tử trầm tư một lúc rồi đáp lại:
- Thôi bỏ đi, không quan tâm đến lão ta nữa! Cậu quay về được là quan trọng hơn bất cứ thứ gì, lần này mà không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt thì đừng có nghĩ đến chuyện đi nữa nha!
Cường Tử cười hì hì đáp lại:
- Không đi! Cháu nhất định không đi, cũng nên cho cháu được lười biếng một thời gian chứ.
***
Hắc Long Giang, xóm núi nhỏ Kháo Sơn Truân.
Ngồi thu lu trong góc sân, Cáp Mô hít một hơi thuốc lá thật mạnh rồi quay sang nói với Kim Tiểu Chu:
- Tiểu Chu! Cậu quay về bộ đội đi! Chuyện này tự tôi đi giải quyết là được, Cậu và tôi không giống nhau! Nếu như Cường Tử đã đưa Cậu đến với tôi đường chính đạo vậy thì chắc chắn hắn cũng không hi vọng Cậu bị liên lụy quá sâu vào chuyện này. Mặc dù thời gian mà chúng ta quen biết thằng nhóc đó không lâu nhưng có thể… giao tâm đổi mạng!
Kim Tiểu Chu vứt điếu thuốc lá xuống đẩt lấy chân dẫm mạnh vài cái. Anh ta dựa người vào cây bạch hoa ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm và cao vời vợt, có cả những đám mây trắng đang bồng bềnh nhẹ trôi. Những đám mây như chồng lên nhau, giống như một dãy núi nguy nga tráng lệ, giống như Đại Hưng An Lĩnh, kỹ vĩ tráng lệ nhất.
Ánh mắt của anh ta rất xa xăm, dường như thứ mà anh ta đang quan sát không phải tầng tầng lớp lớp mây trắng kia mà là một thứ gì đó ở đằng sau lớp mây trắng mà không muốn cho con người biết. Trong lòng của Kim Tiểu Chu lúc này đang rất rối bời, thế nhưng ngoài mặt anh ta lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong một lúc lơ đãng có một thứ gì đó vô tình lóe lên rồi biến mất.
Nghe xong những lời nói đó của Cáp Mô, anh ta không có ý kiến gì cả.
Cáp Mô thở dài mà rằng:
- Tiểu Chu, tôi biết rằng trong lòng cậu bây giờ đang rất khó chịu, tôi cũng vậy! Mấy năm nay, Cường Tử đối với chúng ta như thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu rất rõ, trước kia không phải Bát Bách thúc đã từng nói rồi hay sao nghĩ thay hộ người khác chính là phật tâm, cho nên …
- Đủ rồi!
Kim Tiểu Chu lạnh lùng cắt ngang lời của Cáp Mô, anh ta hít thở sâu một cái rồi nói:
- Từ nhỏ đến lớn, bốn người chúng ta luôn nương tựa vào nhau mà sống, lúc trước ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cuộc sống lúc đó tuy có nghèo khổ nhưng hạnh phúc, tự do và thoái mái biết bao. Lúc đó, mấy người chúng ta vẫn thường xuyên mơ tưởng về một cuộc sống tốt đẹp sẽ như thế nào: chúng ta cho rằng đó phải là một cuộc sống có tiền, một cuộc sống mà bao nhiêu người mơ ước. Và bây giờ tôi càng không cho phép người khác phá vỡ tình cảm sâu đậm của bốn người chúng ta, người ngoài ức hiếp anh em của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết người đó!
Nói xong, Kim Tiểu Chu quay sang nhìn cáp Mô, bước ra ngoài và không quay đầu về phía sân nữa.
Cáp Mô nhìn theo bóng lưng quả quyết và đoạn tuyệt của Kim Tiểu Chu, từ từ lĩnh hội ý nghĩa trong những lời nói vừa rồi của anh ta, rồi trong lòng gã lại rối lên như canh hẹ. Tình cảm của bốn người họ, Kim Tiểu Chu coi trọng nhất hai chữ “ đoàn kết”, trong đầu của anh ta, sự an nguy của ba người còn lại lúc nào cũng quan trọng gấp bội phần so với tính mạng của bản thân. Bởi vì tính mạnh của anh ta là do ba người Triệu Long Tượng mang lại cho. Hồi còn nhỏ, sức khỏe của Kim Tiểu Chu rất yếu ớt, người lắm bệnh cho nên cả năm suốt mười hai tháng đều phải nằm liệt trên giường.
Hồi đó,Triệu Long Tượng hơn hai mươi tuổi, dẫn theo Cáp Mô khoảng mười mấy tuổi gì đó và Triệu Bá mới có sáu bảy tuổi, trèo đèo lội suối đi khắp dãy núi tìm sâm dại về bồi bổ thân thể cho Kim Tiểu Chu. Cũng chính vì ngày đó, cuộc sống còn đói khổ mà người trong thôn cũng không để ý tới mấy đứa trẻ khác họ từ bên ngoài đến, và họ cũng phải sống một cuộc sống ăn được bữa nay mà không biết đến bữa mai. Cuộc sống vốn đã đói khổ nay lại phải chăm sóc cho Kim Tiểu Chu yếu ớt, bệnh tật đầy người, ba người họ càng phải thắt lưng buộc bụng.
Nói một cách khác, nếu như ngày đó không phải là Triệu Long Tướng ngày nào cũng dẫn theo Cáp Mô và Triệu Bá đi tìm sâm dại kéo dài tính mạng cho Kim Tiểu Chu thì anh ta đã sớm chết trong cái thôn nhỏ hẻo lánh không ai biết đến từ lâu rồi, nói không chừng bây giờ anh ta đã chỉ còn lại một nấm mồ cỏ mọc um tùm, xương khô cốt lạnh.
Cho nên Kim Tiểu Chu không cho phép bất cứ ai được làm tổn thương đến bốn người bọn họ, cho dù bản thân anh ta phải liều cả mạng, thậm chí là hi sinh thì anh ta cũng không hối tiếc.
Khi mà Kim Tiểu Chu bước ra sân thì đột nhiên Cáp Mô cảm nhận được một luồng sát khí đang sôi trào trong lòng của Kim Tiểu Chu. Câu nói lúc trước của anh ta “Người ngoài muốn hại anh em của tôi thì tôi sẽ giết chết người đó” khiến cho Cáp Mô cảm thấy lạnh thấu xương. Gã ngồi xổm trên mặt đất, trong đầu lúc này chỉ là câu nỏi lúc nãy của Kim Tiểu Chu, chỉ đến khi điếu thuốc trong tay làm bỏng tay thì gã mới giật mình tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng đang lờ lững trôi trên bầu trời, gã tự hỏi mình không biết khi nào thì những đám mây trắng như bông kia sẽ biến thành màu đen.
Cáp Mô thở dài, nhìn lên trời rồi tự lẩm bẩm:
- Tiểu Chu, tôi biết rằng tôi không thể nào khuyên được cậu. Trong lòng cậu đã có quyết định của mình chỉ là bản thân cậu đã nhìn thấu tấm lòng của người khác hay chưa… có thay đổi được không?
***
Trường Xuân, một toà nhà cao tầng chọc trời.
Một người đàn ông mặc bộ vét màu đen phẳng phiu, đứng thẳng bên cạnh cửa sổ thủy tinh lớn, nhìn xuống dòng người dòng xe cộ đang đi lại như mắc cửi ở phía dưới, đầu lông mày của y khẽ nhíu lại. Những người đang đi trên đường lớn dưới kia, lúc này trong mắt của y trở nên vô cùng nhỏ bé, đứng ở nơi càng cao, càng xa, thì khi nhìn xuống, những người đứng ở những nơi thấp hơn càng làm nổi bật sự kiêu ngạo của y. Lại thở dài một cái, y thu tầm mắt về cúi xuống nhìn bộ quần áo vét phẳng phiu trên người mình và đôi giày da bóng loáng.
Y đưa hai tay của mình ra, sửa sang quần áo trên người.
Trong ánh mắt chính là ngọn lửa đang hừng hực bùng cháy, đó chính là dục vọng.
Dần dần, ánh mắt của y dần dần trở nên lạnh lùng. Y ngẩng đầu lên, nắm chặt hai tay lại, vầng trán như tỏa ra một luồng sát khí.
- Bất kể là ai cũng đừng nghĩ rằng có thể lấy đi tất cả những gì có trong tay của ta.
- Thanh Mộc, Thiết Ất, hai người ngày mai hãy đi một chuyến đến Đông Đỉnh.
Người đàn ông mặc bộ vét phẳng phui, trong ngữ khí lộ sự tức giận và ngoan cố.
Một chàng thanh niên tóc húi cua đang ngồi ngả ra chiếc ghế sô fa làm bằng da thật, tay cầm một quyển tạp chí thời trang, chợt ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông trung niên đang đứng cạnh cửa sổ, khóe miệng đang mấp máy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú càng làm nổi bật nụ cười dữ tợn như dã thú của y. Một chàng thanh niên trẻ tuổi khác đang ngồi trong một góc trong phòng làm việc xa hoa chơi game online vẫn đang đắm chìm trong các trò chơi. Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ là ừ một tiếng mà như có như không.
Người đàn ông trung niên quay phắt người lại, nhìn hai người kia mặt không cảm xúc, cũng không thèm để ý đến lời nói của mình nên có chút bực mình.
- Lần này không cho phép thất bại! Không phải hắn chết thì chính là hai người chết!
Y hung hăn cảnh cáo hai người kia.
Chàng thanh niên đang chơi trò chơi điện tử tên là Thiết Ất, anh ta vẫn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ “ừ” một tiếng. Hai bàn tay gõ vào bàn phím với một tốc độ khó tưởng tượng. Hai bàn tay đặt trên bàn phím chuyển động như có như không, mờ mờ ảo ảo, đến cuối cùng thì chiếc máy tính đời cao nhất cũng không thể phối hợp theo kịp tốc độ bàn tay của anh ta, điều này khiến cho anh ta vô cùng bất mãn, vầng trán của anh ta giống như có một luồng sát khí đằng đằng. Rồi một quyền nện thẳng vào màn hình máy tính tinh thể lỏng.
Chàng thanh niên ngồi trên ghế sô fa xem tạp chí tên là Thanh Mộc, gã híp híp mắt và hỏi:
- Chuyện lần trước, tôi cảm thấy… đã bị bại lộ rồi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt không có chút nào tỏ ra lo lắng.
- Bại lộ thì có thể như thế nào? Con thỏ nhỏ đáng chết kia chẳng qua cũng là vì hắn may mắn mà thôi, chần chừ do dự thì có thể làm nên đại sự gì? Nếu như hắn đã lựa chọn trốn tránh thì ta đây sẽ khiến cho hắn muốn trốn cũng không được!
Ánh mắt của Thanh Mộc như bừng sáng, gã không nhịn được liếm liếm môi, một mùi tanh tanh như mùi máu tươi tự nhiên xuất hiện.
Còn Thiết Ất, mặc dù anh ta đã đập vỡ màn hình máy tính cũng cơn tức giận của anh ta vẫn còn đó, anh ta hung hăng nện một quyền chiếc bàn để máy tính làm bằng gỗ, “rầm” một tiếng chiếc bàn lớn và chiếc máy tính đều đã bị vỡ tan tành! Anh ta đứng dậy hung hăng bước qua và dẫm đạp lên những thứ trước mắt, mãi cho đến khi chiếc máy tính vô tội đó biến thành một đống vỡ vụn. Khi mà những đồ vật trước mặt không còn cái gì có thể vỡ vụn được nữa, ngọn lửa tức giận trong mắt anh ta mới dần dần dịu xuống.
Quay đầu, anh ta nhìn người đàn ông trung niên và nói:
- Đưa cho tôi tiền, tôi đi mua máy tính!
Sắc mặt của người đàn ông chợt biến sắc, lạnh lùng hỏi:
- Tháng trước ta đã đưa cho cậu năm mươi vạn, vậy tiền đâu?
Thiết Ất nhếch miệng cười nhạt, trông anh ta chẳng khác gì một con dã thú.
Anh ta đáp lại bằng một giọng khàn khàn:
- Ăn uống, chơi gái và đánh bạc, hết rồi.
Truyện khác cùng thể loại
915 chương
26 chương
3611 chương
19 chương
74 chương
149 chương
284 chương