Ác Bá
Chương 200 : Lên đường
Tôn Văn Văn uống cạn rượu trong ly của mình.
- Đã chuẩn bị xong hết rồi à?
Nàng hỏi.
Cường Tử khẽ lắc đầu nói:
- Không có gì cần chuẩn bị, đợi Cáp Mô ca tìm được hai người Cừu Thiên và Yêu Ma, sau khi tôi cởi bỏ được một chút nghi vấn trong lòng thì sẽ đi. Tuy các cô đều không hỏi nhưng tôi biết tôi muốn đi đâu các cô cũng biết. Lần này đi nguy hiểm sẽ không nhiều, các cao thủ của bọn họ đều ở chỗ chúng ta.
Trần Tử Ngư khẽ gật đầu nói:
- Anh không cần an ủi chúng tôi, có nguy hiểm hay không thực ra tự trong lòng anh biết rõ, chúng tôi cũng rõ. Nếu không có biến cố gì, anh sẽ đột ngột ra quyết định sao?
Cường Tử giật mình cười nói:
- Vẫn không được ha, trước mặt các cô tôi quả nhiên như một đứa trẻ.
Tôn Văn Văn híp mắt nhìn hắn nói:
- Trẻ con á? Ừ, anh đừng có nói, em nói chứ làm sao mà lại bị ma quỷ ám đi theo anh, hóa ra là muốn làm mẹ rồi.
Nàng nói câu này hoàn toàn là muốn điều tiết một chút không khí có chút lo lắng, nhưng sau khi nàng nói xong thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của Cường Tử như cười như không, và Trần Tử Ngư thì đỏ ửng lên, đột nhiên ý thức được điều gì.
Qủa nhiên, tên trước mặt nàng vẻ mặt mập mờ nói:
- Muốn làm mẹ cũng không đơn giản... chỉ cần em đồng ý. Anh nghĩ việc nhỏ này anh vẫn hoàn toàn có thể làm được.
Lúc này Trần Tử Ngư giống như một thiếu nữ cúi đầu đỏ mặt, trong lòng lại nở nụ cười. Văn Văn ơi, cô thực là tự làm tự chịu rồi. Trong lòng nàng bị khuấy động, khóe miệng cũng không kìm được cong lên một góc mê người.
Tôn Văn Văn trong nháy mắt đỏ bừng mặt, phản ứng đầu tiên của nàng là xoay đầu nhìn Trần Tử Ngư ở bên cạnh. Vẻ mặt của người kia rõ ràng là bán đứng nội tâm của cô ta ý cười trên khóe miệng đó khiến Tôn Văn Văn ngượng ngùng muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống. Nhưng không thể phủ nhận, lúc này, không khí giữa ba người đã được cải thiện rất nhiều.
Tôn Văn Văn trừng mắt nhìn Cường Tử không có phản bác gì, bởi vì nàng biết nếu là mình giải thích sẽ chỉ càng bôi càng đen. Dù sao, đều là người từng trải, cùng lắm thì... Trong lòng nàng an ủi mình như vậy, nhưng càng nghĩ như vậy càng xấu hổ vô cùng. Quan hệ giữa ba người vốn đã mập mờ, lúc này càng tăng thêm một mức quỷ dị.
Cường Tử hơi ngừng lại, không nắm lấy đề tài này tiếp tục trêu chọc nữa. Nếu chỉ có Tôn Văn Văn hoặc chỉ có Trần Tử Ngư, hắn đều có thể mượn đề tài để phát huy một chút không khí tiểu cao trào. Nhưng ba người lại có chút ngại ngùng, dù sao Trần Tử Ngư và hắn tuy có quan hệ thân mật nhưng không hề có cử chỉ thân mật thực chất, nếu lại nói tiếp chỉ e sẽ gây cho nàng sự phản cảm thôi.
Uống một ngụm rượu, Cường Tử khẽ cười nói:
- Ăn cơm đi.
Trần Tử Ngư đỏ mặt ừ một tiếng nhưng không động tay, Tôn Văn Văn vì để che dấu sự ngượng ngùng của mình lại lấy đũa ra muốn gắp thức ăn, chỉ có điều giơ đũa ra lại không có mục tiêu cụ thể.
Cường Tử uống cạn rượu, cầm chai rượu lên muốn rót thêm ly nữa.
Hai bàn tay ngọc ngà thon thon đồng thời giơ ra một trái một phải nắm chặt lấy cái chai, một bàn tay là của Trần Tử Ngư, một bàn tay khác là của Tôn Văn Văn. Hai bàn tay không tránh được sự tiếp xúc, vào lúc tiếp xúc đó thì lại đồng thời rụt về như điện giật.
Trong lúc nhất thời không khí quỷ dị lên đến cực điểm, ba người đều có chút không tự nhiên.
Tôn Văn Văn mở miệng nói:
- Cơ thể anh vừa hồi phục, uống ít thôi.
Trần Tử Ngư thuận thế lấy cái chai trong tay Cường Tử rót cho Tôn Văn Văn một chén nói:
- Đúng vậy, rượu này cũng không phải lấy cho anh uống, là tôi và Văn Văn uống, anh lại tranh cái gì chứ?
Cường Tử ngại ngùng cười nói:
- Uống thêm một chén được không?
- Không được!
Hai người con gái không hẹn mà cũng nói.
Cường Tử thở dài nói:
- Không để tôi uống cũng được, hai cô cũng đừng uống nữa. Hành Thủy Lão Bạch Can sáu mươi bảy độ, không phải là thứ để phụ nữ các cô uống.
Trần Tử Ngư uống một cạn một hơi để thị uy.
- Dựa vào cái gì mà coi thường phụ nữ chứ? Phụ nữ thì không thể uống rượu mạnh sao?
Nàng lại rót đầy một cốc nữa.
Tôn Văn Văn cũng uống một hơi cạn sạch, phụ họa:
- Đúng vậy, có phải anh cảm thấy phụ nữ chúng tôi cho dù uống rượu cũng chỉ có thể uống những thứ rượu đẹp mắt chứ không ăn thua đó không? Nói cho anh biết, thực sự mà đấu tửu lượng, anh không chắc đã là đối thủ của chúng tôi đâu.
Cường Tử bị hai nàng mỗi người một câu, nhất thời không tìm được từ nào để phản bác lại.
Kỳ thực nếu động tay chân đi cướp, thì hai trăm Tôn Văn Văn cộng thêm hai trăm Trần Tử Ngư cũng không chắc đã đối phó được Lâm Cường. Chỉ là sự thật hoàn toàn trái ngược, hai trăm Lâm Cường cộng lại cũng nhất định không động tay chân đi cướp chai rượu trắng đó mà Tôn Văn Văn đang ôm trong lòng, đàn ông cũng phải biểu hiện chút bộ dạng đàn ông lịch lãm trước mặt phụ nữ chứ, đặc biệt là khi mà đối diện với hai người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành này.
Trần Tử Ngư đứng dậy cầm một chai nước cam đưa cho Cường Tử nói:
- Muốn uống thì uống cái này đi, đàn ông các anh
Cường Tử nhìn chai nước cam cầm trong tay, sắc mặt tối sầm, nhìn hai người phụ nữ từng ngụm từng ngụm uống rượu Lão Bạch Can sáu mươi bảy độ.
Uống một ngụm, nhấm nháp một chút, hương vị tuyệt vời.
Một chai rượu trắng nhanh chóng bị hai người phụ nữ như phát điên mà uống cạn, Cường Tử mấy lần cản lại đều không có hiệu quả. Tôn Văn Văn đứng dậy có chút choáng váng đi đến trước tủ rượu lại lấy một chai rượu trắng nữa ra, vẫn là Lão Bạch Can. Rượu này vốn là Cường Tử chuẩn bị cho sư phụ Mạc Địch của hắn, sư phụ Mạc Địch của hắn hút thuốc uống rượu đều thích một kiểu, đó chính là càng cay đắng càng kích thích càng tốt. Hiện giờ rượu này lại trở thành thức uống của hai mỹ nữ yêu kiều, Cường Tử không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào.
Hắn vươn tay muốn ngăn Tôn Văn Văn nhưng lại bị Trần Tử Ngư ngăn lại.
Trần Tử Ngư nói:
- Làm gì mà nhăn nhăn nhó nhó giống như đàn bà vậy, lão nương và Văn Văn uống rượu, ngươi xem vào lộn xộn cái gì? Hôm nay hai chúng tôi tâm tình rất tốt định không say không nghỉ, anh đừng có quản nữa, quản cũng không quản được đâu.
Cường Tử do dự một chút, rõ ràng thực sự ngồi cúi đầu ăn cơm không nói gì.
Tôn Văn Văn cầm hai cái cốc khá lớn mỗi người một cái đặt trước mặt Trần Tử Ngư, sau khi rót đầy chén nàng đứng dậy giơ cốc nói với Trần Tử Ngư:
- Vì tình chị em chúng ta, cạn!
Trần Tử Ngư cũng đứng lên, thân mình lắc lư một hồi rồi cũng đứng vững.
- Cạn!
Rượu trong hai chiếc cốc đều bị uống một hơi cạn sạch, Trần Tử Ngư và Tôn Văn Văn nhìn nhau mọt cái lập tức cười ha hả. Hai người phụ nữ bắt đầu đông một câu, tây một câu nói năng lộn xộn lên, nói những chuyện không đâu uống từng cốc từng cốc rượu. Khi chai rượu trắng thứ hai lại lần nữa cạn sạch, hai người cuối cùng không kiên trì được nữa nằm bò ra bàn thiếp đi ngon lành.
Cường Tử nhìn tư thế say rượu của hai người phụ nữ trước mặt, trong lòng lại sinh ra một nỗi cay đắng.
- Sao phải khổ thế chứ?
Hắn lầm bầm tự nhủ.
Đi đến bên Tôn Văn Văn ôm ngang người nàng lên, Cường Tử đưa nàng về phòng ngủ của mình đặt xuống giường. Nhẹ nhàng giúp nàng cời áo khoác và giầy, kéo chăn lại đắp lên người nàng. Cường Tử đứng bên giường Tôn Văn Văn nhìn vè mặt đỏ ửng của nàng, trên mặt đều là vẻ áy náy. Hắn rốt cuộc chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tôn Văn Văn, lập tức xoay người xuống lầu.
Lần nữa ôm lấy Trần Tử Ngư, tư vị trong lòng Cường Tử lại không giống với Tôn Văn Văn. Tôn Văn Văn và hắn đã xác định một sự thân mật không tách rời, mà trong lòng hắn đối với Trần Tử Ngư lại là một loại tình cảm khác thường khó mà nói rõ được. Trần Tử Ngư cao hơn và đầy đặn hơn Tôn Văn Văn một chút, Cường Tử ôm nàng trong lòng đầy hương thơm.
Cũng đặt Trần Tử Ngư trên giường, Cường Tử cũng giúp nàng cởi giầy và áo khoác, giúp nàng đắp chăn. Hắn nhìn Trần Tử Ngư say ngủ, không kìm được từ trong lòng nảy sinh vài phần trìu mến. Hắn ngồi ở đầu giường châm một điếu thuốc, trầm mặc nhìn người con gái đang ngủ say đến tận lúc điếu thuốc cháy được một nửa.
Hắn do dự một chút rồi vẫn cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng.
- Vất vả cho cô, đợi tôi trở lại.
Nói xong, Cường Tử quyết tâm xoay người xuống lầu.
Sao hắn không biết hai người Trần Tử Ngư và Tôn Văn Văn vì sao mà uống rượu hăng như vậy chứ? Các nàng đều chẳng phải là loại phụ nữ ngốc nghếch gì, cho nên lúc đối diện với Cường Tử đang chuẩn bị rời đi không hẹ mà cũng lựa chọn phương thức này. Các nàng chẳng phải là đao chạy trốn cái gì, mà là muốn níu giữ gì đó.
Có lẽ, còn có một loại cảm thông lẫn nhau.
Cho dù Trần Tử Ngư hay là Tôn Văn Văn một mình đối diện với Cường Tử đều sẽ không uống nhiều rượu thế này, các nàng cho dù không có quá nhiều lời muốn nói cũng sẽ không nhìn người đàn ông của mình rời đi, sau đó ngày ngày tính thời gian đợi người đàn ông của mình trở về. Nhưng hai người đồng thời đối diện, các nàng nên nói gì với Cường Tử đây?
Trong lòng các nàng đều muốn ở chung một mình với Cường Tử, các nàng biết lần này Cường Tử đi nguy hiểm vạn phần. Các nàng sẽ không khóc không làm loạn không ngăn cản, nhưng không có nghĩa là nỗi lo lắng trong lòng các nàng sẽ không nặng nề. Kỳ thực hoàn toàn trái ngược, biết rõ ngăn cản cũng không được, khóc rồi làm loạn gì gì đó, các nàng không phải không biết, chỉ là thực sự không làm được.
Càng như vậy, nõi lo lắng trong lòng các nàng càng sâu sắc.
Cường Tử cảm kích hai người phụ nữ này dùng phương thức này để tiễn hắn đi, hắn không ngăn các nàng uống rượu hăng như vậy cũng là có nguyên nhân. Có lẽ như vậy, hắn đi càng yên tâm hơn.
Lúc Cường Tử xuống lầu, hắn phát hiện trên bàn ăn trong phòng ăn có ba người đang ngồi ăn như hổ đói.
Cáp Mô, Cừu Thiên, Yêu Ma.
Cường Tử cười, đi sang lấy cho mình một bát cơm đầy, cũng không chào hỏi mà ngồi cạnh bọn họ ăn cơm. Một bàn đầy đồ ăn bị bốn người đàn ông ăn hết bay như gió cuốn mây trôi. Sau khi ăn xong, Yêu Ma thỏa mãn ợ một cái hỏi Cường Tử:
- Tay nghề không tồi, cậu nấu à?
Cường Tử châm một điếu thuộc thích ý hút một hơi nói:
- Bắt buộc rồi.
Thù Thiên và Hòa Cáp cười ha hả, bốn người nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều là sự kiên định!
- Đi làm loạn một chút à?
Đặt câu hỏi vẫn là Yêu Ma.
- Ừ, đánh đấm chút mà.
Cường Tử nói.
Hút thuốc xong, hắn nhìn lên lầu rồi đứng dậy, đối diện với ba người đàn ông nói:
- Đi chứ?
- Đi chứ!
Lúc bốn người bước đi kiên định ra khỏi Húc Nhật Nhất Phẩm, ở trong hai căn phòng trên tầng ba biệt thự, có hai người đứng dựa vào cửa sổ nhìn bóng lưng họ dần dần biến mất.
Trần Tử Ngư khom lưng cầm nửa điếu thuốc Cường Tử vừa hút dở trong gạt tàn lên châm, hít một hơi thật sâu, qua cửa sổ nhìn Cường Tử - người đàn ông nàng đã coi như người đàn ông của mình ngẩng đầu bước đi ra khỏi cổng, trong mắt nàng lóe lên lệ hoa trong suốt, nhưng lại quật cường không chịu chảy xuống.
Tôn Văn Văn ngồi bên cửa sổ, tự lẩm bẩm một câu:
- Nếu anh thật sự muốn, đợi anh trở về, em sẽ sinh con cho anh.
Truyện khác cùng thể loại
915 chương
26 chương
3611 chương
19 chương
74 chương
149 chương
284 chương