Ác bá nương tử cùng hậu cung nhóm
Chương 17 : Bái sư
Lão già ăn mày đã bất tỉnh hơn mấy ngày, cái câu đã giúp thì giúp cho chót, quả không sai tý nào. Đáng lẽ nàng đã lên đường mấy ngày trước, nhưng gặp sự tình này, dù muốn đi cũng không được. Aizz, thật là lòng tốt nhưng rướt họa vào thân (NP: *cười thần bí* Ngươi giúp người ta thì tức sẽ có đền đáp ! Tiêu Tinh Tinh: *hớn hở* Đền đáp gì ? NP: *cười thần bí* Tự khắc ngươi sẽ biết ! Tiêu Tinh Tinh: *bất mãn* Lúc nào cũng thần thần bí bí hết ! *Vừa khó hiểu vừa hớn hở* không biết được đền đáp gì ta ? NP:*khinh bỉ* ….)
Lão già này, bất tỉnh mấy ngày rồi. Thật buồn bực, còn không mau tỉnh lại, nàng còn muốn lên đường a~.., Aizz (NP: *khuyên* Sao ngươi không thuê người chăm sóc ông ta ! Cho tiền là xong ! Tiêu Tinh Tinh: *sực nhớ* Ừ ha, sao ta không nghỉ ra *ôm chầm* cảm ơn ngươi, chụt chụt! NP: *Giận* Buông ra, ghê tởm ! Ta không phải GL ! Hừ.. ! Tiêu Tinh Tinh: *uẩn khuất* Người ta chỉ muốn cảm ơn ngươi thôi mà ! NP: *tức điên* Cảm ơn cái gì ? Bàn tay ngươi ăn đậu hủ ta hoài, hừ !)
Đang than phiền thì bổng lão già động đậy, giọng có vẻ khàn khàn mấy câu:
– Rượu..rượu..
Nghe từ rượu, nàng thật khinh bỉ. Không phải vì say mèn, ông ta bị đánh. Aizz, nhìn ông ta, nàng chắc chắn người này là sâu rượu rồi, bề ngoài trên 70, mà sức khỏe vẫn tốt nhỉ, quả thật làm nàng khâm phục, vì độ sống dai của lão già. Nàng tiến tới đỡ lão già ăn mày dậy:
– Ông đã tỉnh rồi hả ? Có muốn ăn gì không ?
Lão già ăn mày tỉnh lại, vẻ mặt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn nàng. Bổng ánh mắt ông ta như sáng lên điều gì đó, như phát hiện được điều quý gì, lão già ăn mày tới sờ tay nàng, rồi còn sờ người nàng.
Ặc, biến thái. Hiện tại nàng là tiểu hài tử, nhưng dù sao cũng là nam nhân, ông già này không lẽ bị đoạn tụ, có triệu chứng luyến đồng. Nàng không cần, bị ông lão sờ, bên tai nàng nghe ông lão nói gì đó:
– Chậc chậc, cốt cách kỳ nhai, quả thật ngàn năm khó gặp ! Thuần âm thuần dương, quả là trời sinh kỳ tài, đúng là đệ tử mình cần tìm, đứa nhỏ này ngũ tuổi, đủ tuổi ta truyền thụ…
Cứ bị lão già sờ hoài, nàng phát điên:
– Ông sờ đủ chưa ?
Chẳng lẽ ông ta thật là đoạn tụ, có phích luyến đồng sao. Nàng đề phòng nhìn ông lão, ông lão ngượng ngùng, nén mặt tuấn tú già nua có phần đỏ ửng:
– Xin lỗi tiểu nha đầu..
Hừ, xin lỗi có ích gì, ăn đậu hủ nàng nãy giờ mà nàng có nghe nhầm không, ông ta nói cái gì, tiểu nha đầu. Sao ông ta lại biết, nhìn nàng thế nào cũng giống tiểu thử, chẳng lẽ ông ta nhìn ra nàng là nữ nhân (NP: *hét* là nữ hài tử, ngươi còn nhỏ, chưa tính là nữ nhân ! Tiêu Tiêu Tiêu: *khó hiểu* Nữ hài tử cũng là nữ nhân mà ! NP: *im miệng* ……)
Nàng lắp bắp nói:
– Ông.. ông biết ta là nữ nhân…
Lão già gật đầu, nói:
– Tuy tiểu nha đầu ngươi nhìn giống nam nhân thật ! Nhưng thế nào cũng không qua khỏi mắt ta…
Chẳng lẽ nãy giờ ta bị lão sờ, ăn đậu hủ. Bị lão phát hiện, nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, lão già giải thích:
– Ta sờ ngươi, vì gân cốt ngươi kỳ lạ, ngàn năm khó gặp, trời sanh kỳ tài, thuần âm thuần dương…
Cái gì mà thuần âm thuần dương, nàng nghi hoặc nhìn lão già. À khoan, cách nói này sao giống tiểu thuyết nàng đọc thế nhỉ, chẳng lẽ nàng xuyên qua, gặp được kỳ nhân, được kỳ nhân thu làm đệ tử, truyền võ học bí tịch. Nhưng nhìn lão già này, nàng ái ngại, thật không có điểm nào giống nhaz.
Như biết được nàng đang nghỉ gì, lão tỉnh bơ nói:
– Hừ, tiểu nha đầu, ta biết ngươi đang nghĩ gì ? Có vô số người luôn hy vọng làm đệ tử của ta nhưng không được, chỉ có ngươi, gân cốt ngươi trời thuần âm thuần dương, thích hợp trời sanh luyện võ, ngàn năm khó gặp !
Ông ta nói cái gì cơ, gần cốt nàng trời sanh thuần âm thuần dương, chẳng lẽ nói bất nam bất nữ chăng. Nàng không phải Đông Phương Bất Bại, nàng không chịu đâu. Kỳ tài luyện võ, cái này nàng nhận định, nhưng cái gì thuần âm thuần dương, ám chỉ nàng bất nam bất nữ, hừ, đứa ngốc cũng hiểu, huống gì người thông minh như nàng (NP: *khinh bỉ* Ngươi mà thông mình thì ta đầu đức chắt, bao nhiêu ngươi muốn được như ngươi mà còn không được, hừ ! Tiêu Tinh Tinh: *ngây ngô* Vậy à ? NP: *không thèm nói, hừ lạnh* Hừ !)
– Thế nào tiểu nha đầu, có đồng ý làm đệ tử của ta không ?
Cái gì, làm đệ tử của ông ta ? Hừ, không biết võ công của ta cao đến đâu mà muốn nàng làm đệ tử cơ chứ. Thật tức cười, như đoán được nàng suy nghĩ, ông lão không giận mà còn trái ngược lại cười:
– Ha ha, thú vị tiểu nha đầu ! Ngươi chắc nghĩ ta là kẻ điên, thú vị lắm, ha ha ! Đệ tử này, ta nhận định ngươi rồi !
Hừ, cười cũng chói tai, nàng nghi hoặc vừa khinh bỉ bổng ông ta biến mất, lóe một cái là đứng sau nàng, nhanh như tia chớp. Nàng cảm thấy một cỗ khí lực khủng bố khiến nàng không thở nổi phát ra từ ông ta, quả thật ông ta chắc là một cao nhân, cao nhân.
Nhìn ông ta, nàng cúi đầu xuống, trong lòng quyết định bái ông ta làm thầy:
– Xin sư phụ nhận con một lạy…
Ông lão cười, nụ cười vang vọng khắp tửu điếm:
– Ha ha, ta đã có đệ tử ! Thần Bắc Tà có truyền nhân rồi, ha ha !
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
11 chương
4 chương
229 chương