Abo Phục Hôn FULL
Chương 5
Tạ Thư Diễn bị nụ hôn vội vàng làm không kịp chuẩn bị, thẳng đến khi trên môi có chút đau, mới nhớ là phải đẩy Hạ Phỉ ra, đáng tiếc là dù đẩy mạnh như thế nào, lại còn có mùi pheromone quanh quẩn, anh cũng không phải là đối thủ của alpha.
Không đến nơi đến chốn giãy dụa, lại bị Hạ Phỉ dễ dàng túm được, bàn tay Hạ Phỉ lớn, đem cả hai cổ tay Tạ Thư Diễn nắm thành một khối, tay còn lại vuốt ve thắt lưng của anh, đem người gắt gao chèn ép ở góc hẻo lánh.
Màn biểu diễn ở góc quán bar dù ấn tượng đến đâu cũng không thu hút được sự chú ý của người bên ngoài.
Hành động tấn công của Hạ Phỉ ngày càng trở nên khó kiểm soát.
Hắn đắc ý vênh váo, cũng quên mất phải đúng mực, cạy mở đôi môi đang mím chặt của Tạ Thư Diễn, hắn cuốn lấy chiếc lưỡi đang co lại tùy ý cướp đoạt.
Đầu lưỡi tê dại làm cho Tạ Thư Diễn phát ra tiếng kêu như cầu xin tha thứ, "Ưm..."
Nó giống như móng vuốt của một con mèo sữa dẫm lên trái tim Hạ Phỉ, thần chí không rõ, phần gáy Hạ Phỉ run lên, khó có thể tin mà buông ra Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn đeo kính, tròng kính được phủ một tầng sương mù, cho dù vậy, Hạ Phỉ vẫn nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của anh.
Mùi thơm của hoa Quỳnh như bung nở về đêm, hương vị quả thực như thấm vào ruột gan, có tiếng người đi đi lại lại phía sau lưng, Hạ Phỉ không tự chủ được đem người giam trong lồng ngực, tham muốn giữ lại thời khắc này, một bộ dạng khó có thể khống chế được.
Hắn không muốn cho bất luận kẻ nào chứng kiến bộ dạng omega điềm đạm đáng yêu của mình.
Hạ Phỉ đem người ôm ôm trong ngực, hắn muốn nhanh chóng mang Tạ Thư Diễn ly khai khỏi chỗ này "Về nhà thôi."
Hạ Phỉ không thể nhớ rõ đêm hôm đó, hai người bọn họ có bao nhiêu xấu hổ, những việc mà anh xem nhẹ cứ vậy bị Hạ Phỉ bắt được, lúc đó không phải Tạ Thư Diễn chán ghét bán bar, mà là cơ thể em ấy không khoẻ.
Không đợi Hạ Phỉ suy nghĩ cẩn thận, Ninh Tất lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, "Phỉ ca, nhìn anh lơ đãng mà em không yên lòng, bây giờ anh cho em về nhà?."
Hạ Phỉ không ngờ mình lại thất thần rõ ràng như vậy, chỉ có thể theo xuống bậc thang nói: "Được."
Bọn họ rời đi sớm cũng không ai ngăn cản được, đều là người quen cũ, mọi người chỉ cảm thấy Hạ Phỉ cùng Ninh Tất hai người này có hi vọng.
Sau khi lên xe, Ninh Tất không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế phụ lái, "Đổi xe rồi a."
"A..." Hạ Phỉ lúc trước có một cái limousine, nhưng Tạ Thư Diễn mỏng manh muốn chết.
Em ấy ngồi xe khung gầm thấp* dễ bị say, sau khi kết hôn thì hắn đổi sang SUV* "Đổi rồi".
(*) 轿车: hay còn gọi là sedan, saloon.
Xe này chia làm 3 khoang, động cơ, hành khách và hành lý (thêm cái cửa phụ sau cùng)
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210820/abo-phuc-hon-5-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=537728579 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
(*) SUV: xe kiểu vuông vuông, gầm cao như này nè.
Việt Nam mình gọi là bán tải
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210820/abo-phuc-hon-5-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=832228500 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Ninh Tất mới có thể kéo gần khoảng cách nói chuyện với Hạ Phỉ, đây cũng là một trong những điểm khác biệt lớn nhất giữa Ninh Tất và Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn sẽ không để lại mặt mũi cho hắn trước mặt bạn bè.
"Hạ Phỉ, tối nay anh nói chuyện với em đều là qua loa đúng không?"
Hạ Phỉ nói dối, "Không thể nào."
Ninh Tất không quan tâm đến thật giả trong lời nói của Hạ Phỉ, tự quyết định nói: "Anh đã ly hôn rồi, hai chúng ta còn có thể không?"
Ninh Tất khác Tạ Thư Diễn, không vòng vo với hắn, Hạ Phỉ cũng rất sợ như vậy, hắn không giả ngu mãi được.
“Ai nha” Hạ Phỉ nhấn mạnh chân ga, “Cậu hỏi cái này tôi rất ngạc nhiên … Lúc trước cũng không nghĩ tới …”
Ninh Tất căn bản không muốn đánh Thái Cực Quyền với Hạ Phỉ "Vậy bây giờ anh ngẫm lại đi."
Quá trực lai trực vãng*, Hạ Phỉ nhất thời khó có chút thích ứng, hắn mờ mịt mà nắm chặt vô lăng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở tầng dưới căn hộ Ninh Tất, hắn cũng không cho được một câu trả lời chính xác.
(*) Thẳng thắn chính trực, không vòng vo
Trước khi xuống xe, Ninh Tất cuối cùng cũng nhượng bộ, "Anh nghĩ kỹ lại rồi nói cho em biết nhé."
Nhìn bóng lưng Ninh Tất đi xa, Hạ Phỉ khó có thể nói được cảm xúc lúc này là gì, hắn vừa mới kết thúc một mối quan hệ không tình cảm, di chứng nghiêm trọng rõ ràng đến vậy, hắn còn chưa muốn bắt đầu lại mọi thứ.
Hạ Phỉ không nghĩ nhiều, một lần nữa nổ máy rồi lái xe về nhà.
Hôm nay so với dĩ vãng về sớm hơn nhiều, trong nhà đen kịt một mảnh, không còn ai bật đèn đợi hắn, lúc trước hắn chơi về muộn, đèn cả nhà đều sáng trưng, khoảng thời gian này Tạ Thư Diễn nhất định đang ở nhà.
Đôi khi hắn không trân trọng nó, bây giờ lại có quá nhiều tưởng niệm.
Hạ Phỉ không có mở đèn, sờ soạng ngồi dựa vào ghế sô pha trong bóng tối, trong đầu không khỏi nhớ lại quá khứ với Tạ Thư Diễn.
Nói là Tạ Thư Diễn tiễn hắn về nhà, nhưng mà do hắn đầu óc nóng lên đem người khi dễ đến chân mềm nhũn, Hạ Phỉ chỉ có thể yêu cầu tài xế đưa họ về.
Về đến nhà, Tạ Thư Diễn không còn trì hoãn nữa, Hạ Phỉ xoay người qua nhìn Tạ Thư Diễn, hắn có thể nhận thấy cơ thể của Tạ Thư Diễn đang phát run.
Rượu vào tỉnh hơn phân nửa, Hạ Phỉ bắt đầu áy náy, giúp người đem quần áo tắm rửa vào phòng tắm trong phòng ngủ, "Em đi tắm?"
Chính mắt nhìn người tiến vào phòng ngủ xong, Hạ Phỉ hùng hùng hổ hổ hướng tới một cái phòng tắm khác, "Đúng là bị quỷ ám rồi."
Khi Hạ Phỉ ngáp ngắn ngáp dài trở lại phòng ngủ, và đèn phòng tắm vẫn sáng, Tạ Thư Diễn vẫn trốn trong đó chưa chịu ra ngoài.
Hạ Phỉ chưa từng thấy qua loại trận chiến này bao giờ, tâm thần bất định bất an gõ cửa phòng tắm, "Thầy Tạ, em vẫn ổn chứ?"
Bên trong không ai đáp lại hắn, điều này làm cho Hạ Phỉ đang buồn ngủ sững sờ, không nhận được sự đồng ý của Tạ Thư Diễn mà trực tiếp mở cửa phòng tắm, Tạ Thư Diễn ôm đầu gối co lại thành một đoàn gối ngồi trong bồn tắm.
Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, anh mới đưa mắt nhìn lên.
Hạ Phỉ thử nhiệt độ nước, nước đều đã nguội lạnh, hắn vội vàng đem người đứng lên "Em chỗ nào không thoải mái? Tôi..." hắn cũng không làm gì nhiều, Tạ Thư Diễn sao lại phản ứng lớn như vậy.
Hạ Phỉ hồi còn đi học cũng không nghe kỹ lớp học sinh lý, hắn chỉ nhớ rõ omega trời sinh mềm mại, cần pheromone của alpha bảo vệ, nhưng có lẽ hắn quên mất nửa câu sau, tình yêu là cần bảo vệ, bốn phía pheromone đều là cướp đoạt, hắn nghiễm nhiên đã quên, thời điểm hắn say khướt, pheromone mang theo hương vị làm cho người ta sợ hãi.
Hạ Phỉ ôm người ra khỏi bồn tắm, nhiệt độ cơ thể Tạ Thư Diễn cao bất thường, điều đầu tiên Hạ Phỉ nghĩ đến là thời kỳ phát tình.
Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể tăng cao, thay đổi pheromone của Tạ Thư Diễn không nhiệt liệt, thậm chí còn có chút mùi hoa hư thối.
Hạ Phỉ đem người đặt lên trên giường, thập phần lo lắng nói: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
Tạ Thư Diễn run run rẩy rẩy mà nắm chặt góc áo Hạ Phỉ "Không cần...!thư phòng...!trong hộp thuốc có thuốc tiêm..."
Hạ Phỉ nôn nóng muốn chết, lúc này cổ họng nóng ran, cũng không hỏi Tạ Thư Diễn là thuốc gì, liền mang cả tủ thuốc đến.
"Cái nào?"
Tạ Thư Diễn chỉ vào hộp thuốc vỏ màu vàng, Hạ Phỉ lập tức mở ra, cách sử dụng thuốc tiêm này cũng giống như thuốc ức chế, đều được tiêm vào tuyến thể, Hạ Phỉ cực kỳ không thuần thục mà tiêm vào giúp Tạ Thư Diễn, nhẹ nhàng giúp anh xong mà hắn gấp ra một thân toàn mồ hôi.
Cuối cùng, hắn nhìn lướt qua hộp thuốc, Tạ Thư Diễn ngày thường uống rất nhiều loại, sau khi kết hôn ngoại trừ không dùng thuốc ức chế, các loại thuốc kia cũng vẫn không giảm.
“Cái này là thuốc gì a?” Hạ Phỉ đối với mấy cái bình bình lọ lọ này không có nghiên cứu qua, tiêm xong mới hậu tri hậu giác*
(*) Là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm
Tạ Thư Diễn không trả lời hắn, anh lao vào trong gối, ôm chặt chăn bông, "Lạnh..."
Vừa mới toàn thân nóng rực, tiêm xong liền kêu lạnh, lúc nóng lúc lạnh, Hạ Phỉ đâu còn tâm tư quan tâm thuốc gì, theo anh nằm lên giường.
Đem người ôm vào trong lòng.
"Thuốc này của em có hữu dụng không? Hay tôi đưa em đến bệnh viện nhé?."
Tạ Thư Diễn vẫn là không chịu, thuận thế ôm lấy cổ Hạ Phỉ, nằm trong ngực hắn không an phận mà vặn vẹo.
Hạ Phỉ đem chăn đắp lên hai người, ôm eo Tạ Thư Diễn, thấp giọng cùng anh thì thầm, "Em là đến kỳ phát tình hay là bị sốt?"
Người trong ngực vẫn là lắc đầu, cũng không phải.
Hạ Phỉ không có cách nào khác, chỉ có thể ôm người, bàn tay lớn xoa xoa khắp người Tạ Thư Diễn, thẳng đến khi Tạ Thư Diễn trấn định lại.
“Có tốt hơn một chút không?” Hạ Phỉ vén chắn lên, nâng cằm Tạ Thư Diễn, muốn nhìn một chút nét mắt của anh, liền thấy trên môi Tạ Thư Diễn có một hàng dấu răng rõ ràng.
Hạ Phỉ dùng đầu ngón tay miết lên dấu răng, “Đừng cắn, môi đều muốn đỏ lên hết rồi.
"
Đột nhiên, Hạ Phỉ nghĩ rằng đây có thể là vết cắn của hắn, không ngừng vuốt ve cánh môi Tạ Thư Diễn, truy hỏi: "Cái này là tôi cắn, hay chính em tự cắn lấy?"
Tạ Thư Diễn không trả lời được, hơi nghiêng đầu đi, tránh những ngón tay của Hạ Phỉ.
Hạ Phỉ một tay ôm má Tạ Thư Diễn không cho anh lộn xộn, cúi đầu nhìn môi Tạ Thư Diễn đánh giá, hơi bất đắc dĩ, "Là tôi vừa cắn em đấy sao?"
Đối phương một mực không trả lời Hạ Phỉ ánh mắt dần dần chuyển từ môi Tạ Thư Diễn, đến chóp mũi, sau đó là đôi mắt của em ấy, Tạ Thư Diễn đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Bầu không khí rất tốt, hắn và Tạ Thư Diễn chỉ cần cúi người là chạm tới nhau, Hạ Phỉ không nghĩ nhiều, cúi đầu một lần nữa đem Tạ Thư Diễn hôn.
Nụ hôn lần này hiển nhiên không hề hùng hổ, mang theo dày đặc hàm xúc thăm dò ý kiến, Tạ Thư Diễn giãy dụa cũng không có ý nghĩa, Hạ Phỉ nắm bàn tay của anh, đem kẽ hở của những ngón tay đan chặt chẽ vào tay mình, sau đó chăm chú chế trụ anh.
Hạ Phỉ không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn biết rõ Tạ Thư Diễn không thoải mái, dưới tác dụng của men rượu, hắn theo bản năng cưỡi lên người Tạ Thư Diễn, cho đến khi người ở dưới thân thở dốc.
Tạ Thư Diễn nằm ngửa trên giường, trên mặt ửng hồng mất tự nhiên, hai mắt mờ mịt nhìn người trên đỉnh đầu.
Khi Hạ Phỉ kéo quần của anh, anh không phản kháng, anh chậm chạp chấp nhận mọi hành động của Hạ Phỉ.
Đây là lần đầu tiên anh và Hạ Phỉ làm tình một cách tỉnh táo sau khi kết hôn.
.........!
Hạ Phỉ mở chân của Tạ Thư Diễn, lấy tay đụng đụng vào đồ vật mềm mại.
Tạ Thư Diễn tiếp tục bưng kín mắt, anh thuận theo là ngầm đồng ý đối với hành động của Hạ Phỉ.
Nhục hành được bàn tay to lớn của Hạ Phỉ an ủi dần dần ngóc dậy, bằng mắt thường có thể thấy được hai chân Tạ Thư Diễn giật giật, hoa huy*t ẩn giấu ở đùi trong từ lúc được vuốt ve mấp máy phun ra nuốt vào d*m thủy.
Đối mặt với omega do chính mình đánh dấu, cho dù là không phải kỳ phát tình, chỉ với hai người có độ phù hợp pheromone quá cao, cũng có thể nhanh chóng khơi dậy tình thú.
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng đẩy ra cửa huyệt, mô phỏng theo chuyển động của tính khí đâm vào khuếch trương, tiếng nước phốc phốc phốc vang lên, trong phòng yên tĩnh lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Sau khi phân hóa, omega phát dục chậm hơn so với alpha, từ lông trên cơ thể đến tính khí, omega giống như một đứa trẻ còi cọc trước mặt alpha.
Hạ Phỉ ngồi xuống giữa hai chân của Tạ Thư Diễn, dương v*t thô to đè lên cửa huyệt màu hồng, Tạ Thư Diễn kìm lòng không được mà bịt miệng lại, sợ bản thân run rẩy càng thêm nghiêm trọng.
Cả người Tạ Thư Diễn vô lực, ngay cả co chân cũng trở thành một nhiệm vụ khó khăn, Hạ Phỉ đem người trực tiếp nhấc lên, quy đầu cắm tại cửa động, để cho Tạ Thư Diễn từ từ ngồi xuống.
Quá trình đưa dương v*t vào dài dằng dặc, Tạ Thư Diễn có thể cảm nhận được rõ ràng đường gân đáng sợ trên dương v*t, cũng có thể cảm nhận được hậu huyệt đang đóng chặt đang hơi căng ra.
Tạ Thư Diễn lo lắng đến mức không biết hai tay phải đặt tay ở đâu, anh đành giơ hai tay ra, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hạ Phỉ, anh ôm cổ Hạ Phỉ.
Hạ Phỉ ôm Tạ Thư Diễn đợi một hồi, đợi đến khi Tạ Thư Diễn hoàn toàn thích ứng với kích thước của mình, hắn mới chậm rãi trừu động.
Mặc dù đã chuẩn bị từ trước nhưng bị dương v*t của hắn ma xát vào vách thịt, anh vẫn quá mức sợ hãi, anh nắm lấy vai Hạ Phỉ, khẩn trương siết chặt hai chân của mình, bất lực dùng ngực cọ cọ Hạ Phỉ.
Hạ Phỉ đưa tay kéo cằm Tạ Thư Diễn, môi hắn mút lấy cổ anh, đi đến đâu cũng để lại một chuỗi dấu vết hồng nhạt.
Từ cổ đến xương quai xanh, từ xương quai xanh lại đến đầu nhũ.
Hai ngón tay giữ lấy đầu nhũ đã cương cứng, đầu răng của Hạ Phỉ không ngừng mài vào núm vú, Tạ Thư Diễn không khỏi run rẩy, hậu huyệt đột ngột siết chặt dương v*t của hắn.
Hạ Phỉ cười khẽ một tiếng, Tạ Thư Diễn nhìn hắn với đôi mắt ướt nước, Hạ Phỉ không có mở miệng nói chuyện, hắn siết chặt eo Tạ Thư Diễn, bắt đầu đâm chọc.
Hậu huyệt bị đâm vào liên tiếp co rút, dương v*t của Tạ Thư Diễn không ngừng rỉ ra d*m thủy, quẹt nhẹ vào bụng Hạ Phỉ.
Trong phòng ngủ mờ mịt, chỉ có tiếng thở dốc thâm trầm và tiếng va chạm thân thể với nhau.
Nghĩ tới đây, sắc mặt và bụng dưới của Hạ Phỉ có phần khô nóng, tối nay có phần yên tĩnh giống như đêm hôm đó, sự ngượng ngùng này khiến hắn vô thức duỗi người ra, không nghĩ qua là đá phải một túi ni lông dưới chân, phát ra tiếng sột soạt.
Hạ Phỉ vội đứng dậy bật đèn, trên mặt đất là thuốc bổ mà mẹ hắn nói, đã được mang đến, trên bàn trà còn có một tờ giấy, phía trên là chữ rồng bay phượng múa, có thể thấy được lúc đó mẹ hắn đang tức giận như thế nào.
"Diễn Diễn mới đi công tác có vài ngày.
Nhà anh cùng ổ chó không khác gì nhau, anh mau gọi người đến dọn dẹp lại cho ta."
Hạ Phỉ đem tờ giấy vân vê thành một cục rồi ném vào thùng rác, tự nhủ: "Ổ chó hiện tại chính hắn cũng không quản nổi nữa."
Nói xong, Hạ Phỉ cảm thấy ở nhà càng ngày càng quạnh quẽ, cô đơn lạnh lẽo tấn công tâm trí người ta đúng lúc vào ban đêm, cái tốt xấu gì của Tạ Thư Diễn lúc này đều nghĩ đến.
Hắn nguyên lai không để ý đến nhiều thứ, hiện tại dốc sức muốn hồi tưởng lại, nhìn mấy chai thuốc bổ trên mặt đất, trong đầu Hạ Phỉ một mực quanh quẩn mãi vấn đề, Tạ Thư Diễn đến cùng là lúc đó tiêm thuốc gì.
Thời điểm Tạ Thư Diễn thu dọn đồ đạc, hắn đang ở bên ngoài uống rượu, xác suất tìm thấy hộp thuốc ở trong nhà rất nhỏ, nhưng Hạ Phỉ vẫn muốn thử xem qua, hắn không vết tích vội vàng đi vào thư phòng.
Nơi đặt hộp thuốc ban đầu bây giờ không có gì, Hạ Phỉ liếc nhìn xung quanh liền thấy thùng rác ở trong góc, hắn không biết có nên cảm kích bản thân vì không có khả năng dọn dẹp hay không, đến giờ thùng rác vẫn chưa được đổ đi.
Hắn không nghĩ nhiều ngồi xổm xuống, đem rác rưởi đổ hết ra ngoài.
“Nó được gọi là gì nhỉ?” hắn nhớ lại hộp thuốc màu vàng đêm hôm đó “Barnett...”
Hắn lật mấy hộp thuốc trên đất, lần mò một lúc mới tìm thấy hộp thuốc trong ấn tượng của mình.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Đều là tôi tự bịa, không vì lý do gì cả, sau đó....dấu ba chấm vẫn còn ở trên Weibo (chắc ý tác giả nói tên thuốc)
Tôi thấy có người nói đây là gương vỡ lại lành và truy thê hoả táng tràng* tôi lại nghĩ là không đúng lắm, hai người họ vốn có tình cảm từ trước nên bù đắp lại thôi.
Hiện tại tôi bị giới hạn, trưa mai tôi sẽ tỉnh lược* lại.
(*) Cả câu là ngược thê nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng.
Kiểu kiểu như có không giữ mất đừng tìm =)))
(*) Tỉnh lược là biện pháp lược bỏ một hoặc một số thành phần nào đó của một phát ngôn nhằm tránh lặp lại chúng trong một trong những phát ngôn khác (beta)
...!
6/10/2020
#NTT.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
64 chương
40 chương
23 chương
105 chương