Abo Phục Hôn FULL
Chương 36
Sự tình vợ chồng người ngoài cũng không nên nhiều lời, Bác bảo vệ thấy Tạ Thư Diễn im lặng, lời nói xoay chuyển, "Tạ lão sư không thoải mái sao?"
Tạ Thư Diễn thể nhược, đối với tình trạng thân thể mình ít nhiều cũng biết, huống chi tuyến thể của anh cũng mỏng manh, kể cả là omega bình thường cũng không chịu được pheromone của alpha áp chế.
Anh xua tay, "Có thể là ăn xấu bụng."
Khi ra khỏi phòng bảo vệ, Tạ Thư Diễn do dự, liệu khi trở về nhà có gặp Hạ Phỉ ở tầng dưới không? Quả nhiên, anh vừa bước xuống lầu tiểu khu, mới đi được hai bước thì đã thấy Hạ Phỉ ô tô đậu cách đó không xa.
Hạ Phỉ dựa vào cửa xe, trong miệng ngậm một điếu thuốc, vừa định châm lửa, nhìn thấy Tạ Thư Diễn trở về, hắn vội vàng tắt lửa nói: "Thầy Tạ."
Hắn vội vàng đi về hướng Tạ Thư Diễn, không ngờ Tạ Thư Diễn thấy hắn đi tới thì lùi lại đằng sau, Hạ Phỉ sững sờ, hai người giữ khoảng cách, hắn nắm chặt nắm đấm, "Anh không đi qua nữa, em đừng lùi.
"
Trời đã khuya, hắn không muốn hỏi Tạ Thư Diễn trốn ở đâu, và hắn cũng không muốn tranh luận với Tạ Thư Diễn một lần nữa.
Hạ Phỉ mím môi, "Anh vừa rồi nói sai, không nên mắng em, anh không phải cố ý."
Khi mọi người mất kiểm soát cảm xúc, Hạ Phỉ cũng là một người bình thường, khi bình tĩnh lại, hắn ấy cũng sẽ cảm thấy có lỗi vì đã dùng pheromone để dọa Tạ Thư Diễn, biết rằng Tạ Thư Diễn không thể chịu được kích thích.
"Diễn Diễn, anh không muốn mất bình tĩnh với em, hôm nay em về ngủ sớm, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi em nghỉ ngơi tốt."
Tạ Thư Diễn hiện tại rất kháng cự hắn, nếu hai người họ cứ như vậy dông dài cũng không ích gì, nói xong Hạ Phỉ đứng sang một bên.
Tạ Thư Diễn không nhìn Hạ Phỉ, cúi đầu đi ngang qua hắn.
Ngay khi gió lạnh lướt qua, Tạ Thư Diễn ngửi thấy mùi pheromone thuốc lá bạc hà có chút đắng chát của Hạ Phỉ, lại để cho Hạ Phỉ sống mũi chua xót.
Lời khích lệ của bác bảo vệ đối với Tạ Thư Diễn vẫn còn văng vẳng bên tai, anh đứng yên tại chỗ, thấp giọng hô: "Hạ Phỉ..."
Có chuyện gì thì hảo hảo nói, câu này nói thì dễ, nhưng thật sự quá khó để anh lên tiếng, bản lĩnh của anh không đủ nhiều.
Hạ Phỉ nhìn bóng lưng của Tạ Thư Diễn, đợi nửa ngày cũng không đợi được câu nào, hắn biết đây không phải là thời điểm tốt để giao tiếp, hắn không muốn thắt Tạ Thư Diễn quá chặt, "Em lên nghỉ ngơi sớm đi."
Đèn trên lầu không sáng quá lâu vào đêm nay, vì vậy Hạ Phỉ đã gửi cho Tạ Thư Diễn một tin nhắn chúc ngủ ngon trước khi lái xe đi.
Thấy sinh nhật của ông nội đang đến gần, bố Tạ Thế Hữu là con trai cả, bữa tiệc sinh nhật đương nhiên là do nhà họ tổ chức, nghe nói tổ chức bên ngoài thì Tạ Thế Hữu lập tức đem công việc của bố dừng lại.
“Con đang tìm một quán rượu, cái này so với mọi người rất quen thuộc.” Tạ Thế Hữu ngoài miệng nói như vậy, tính toán trong lòng cũng đang đánh đùng đùng, bao quán rượu tiền sẽ được nắm trong tay, Hạ Phỉ chỗ ấy có quán rượu, nhà mình thân thích lại tặng quà cho ông nội, Hạ Phỉ không thể quản hắn ta đòi tiền không thành.
Hơn nữa, hắn ta biết được bí mật lớn của Hạ Phỉ, chờ cơ hội đoàn tụ gia đình để lật tẩy chuyện này, để xem Hạ Phỉ còn dám kiêu ngạo hay không.
Tạ Thế Hữu có ông nội làm chỗ dựa, hắn ta mặt dày gọi Hạ Phỉ, thậm chí còn rất tự tin, "Hạ Phỉ, cậu không quên sinh nhật của ông nội chứ?"
Lúc trước bố vợ Hạ Phỉ có đề cập qua, nhưng gần đây hắn cùng Tạ Thư Diễn náo một trận, hắn thực sự không nhớ được những chuyện khác.
Không đợi hắn nói, Tạ Thế Hữu lại nói với giọng điệu kiêu ngạo đó: "Anh không chuẩn bị gì sao?"
Lần trước xé tan mặt mũi với Tạ Thế Hữu, cộng thêm Hạ Phỉ bây giờ tâm tình không tốt, "Anh còn muốn tôi chuẩn bị cái gì? Giết tôi cho ông nội trợ hứng?"
Tạ Thế Hữu nghẹn ngào một lúc lâu mới nói, "Cậu không tới bộ này...!Sinh nhật ông nội nói rằng sẽ làm ở nhà hàng của cậu."
Về phần này Tạ Thế Hữu tâm địa gian sảo, Hạ Phỉ nhắm mắt cũng đoán được, "Ồ, tại chỗ tôi xử lý như chuyện đương nhiên ấy nhỉ, chính là ý tứ của ông nội hay là ý tứ của anh đây vậy?"
"Cậu còn quản cái ý tứ...!Chính là ý tứ của ông nội..."
Hạ Phỉ mỉm cười cắt ngang lời nói của Tạ Thế Hữu, "Ném hết công việc cho tôi, và anh lấy hết tiền? Tôi thì không sao cả, anh đã khó khăn như vậy rồi sao? Người trong nhà còn vì vài đồng tiền mà lừa gạt, còn thiếu một chút tiền ấy mua quan tài à? "
“Cậu!” Tạ Thế Hữu bị vạch trần thẹn quá thành giận, nhưng sau khi nghĩ lại, liền nở nụ cười, “Hạ Phỉ, đừng đi nước này cùng tôi, cậu ở đây nói năng thần khí, cậu làm như nào thì tùy cậu"
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Phỉ có chút nghi ngờ phản ứng của Tạ Thế Hữu hôm nay, lúc trước chính mình ép buộc hắn ta vài câu, ít nhất hắn ta cũng rất tức giận, hôm nay còn cười được, đây là ý định vò đã mẻ lại sứt*?"
(*) Mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng
Hạ Phỉ không có thời gian để lo chuyện của Tạ Thế Hữu.
Sinh nhật ông nội nói tất cả những gì hắn phải làm.
Một là hắn đem lòng sinh áy náy, đối với trưởng bối kính trọng vẫn phải có, hai là chắc chắn Tạ Thư Diễn phải đến bữa tiệc sinh nhật, là thời điểm tốt nhất để Hạ Phỉ nói chuyện với Tạ Thư Diễn.
Sinh nhật ông nội Tạ đương nhiên không ai quên được, hồi sáng hắn mua hai con cá cảnh làm quà sinh nhật, nhưng gia đình đã giao cho Hạ Phỉ toàn bộ trách nhiệm tổ chức tiệc sinh nhật, và không ai thông báo cho hắn.
Anh không biết tin tức cho đến khi hai ngày qua.
Bọn họ rõ ràng đã ly hôn, nhưng Hạ Phỉ vẫn dùng thân phận con rể của Tạ gia để tổ chức tiệc sinh nhật, người khác không biết, nhưng Tạ Thư Diễn trong lòng biết rằng anh nợ Hạ Phỉ một ân huệ, và Hạ Phỉ phải đi cùng anh trong bữa tiệc sinh nhật.
Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ cuối cùng đã có một cuộc trao đổi, nhưng cả hai đều giữ im lặng ngoại trừ chuyện bữa tiệc sinh nhật.
Bữa tiệc sinh nhật đã được lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay, Hạ Phỉ đã đến nhà hàng từ sáng sớm, mấy ngày trước cùng thầy Phùng thảo luận về các món ăn, hắn ở trong bếp sau xem thầy Phùng chuẩn bị, căn bản không biết quán rượu có người đến.
Ninh Tất đi tìm Hạ Phỉ, Hạ Phỉ trốn tránh cậu ta, đi tìm Lục Khôn, hắn liền nói không biết chuyện, cậu ta không có đem hy vọng gửi vào Tạ Thế Hữu một người xa lạ.
Cầu người không bằng cầu mình.
Trong lòng cậu ta, những cái kia...!chấp niệm, chỉ có chính miệng Hạ Phỉ giải thích cậu ta mới có thể buông, cho nên cậu ta lựa chọn lần cuối cùng đến cửa.
Đại sảnh của nhà hàng vắng lặng, núi đá ở lối vào lặng lẽ chảy nước, Ninh Tất nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Hạ Phỉ, trước đó cũng không gọi Hạ Phỉ, cậu ta biết Hạ Phỉ sẽ lợi dụng nhiều lý do khác nhau để trốn trước.
Sau khi nhìn thấy Ninh Tất, người phục vụ đi tới và hỏi: "Xin chào ngài, cửa hàng chúng tôi hôm nay sẽ không chiêu đãi khách."
Ninh Tất hỏi: "Hạ Phỉ có ở trong cửa hàng không?"
Biết người này đang tìm ông chủ, người phục vụ vội vàng nói: "Ông chủ đang ở phòng bếp sau, có chuyện gì không thưa ngài? Tôi có thể giúp ngài kêu một tiếng."
Ninh Tất mắt nhìn tình huống trong tiệm "Hôm nay rất bận? Sao không chiêu đãi khách?"
Ngay khi người phục vụ muốn giải thích, Tạ Thế Hữu thực sự đến.
Hắn ta đến sớm không vì việc gì khác.
Một là để kiểm tra tiến độ, hai là đến để chứng minh xem Hạ Phỉ có tham gia hay không, "A, Ninh Tất..!"
Tạ Thế Hữu lo lắng về việc mình thiếu chứng cứ, sợ bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ không làm cho Hạ Phỉ xấu hổ, Ninh Tất đây không phải là chủ động đưa tới cửa sao?
Tạ Thế Hữu chào hỏi người phục vụ: "Tôi tới rồi, đây là bằng hữu của tôi, cậu còn đang bận việc đi."
Vốn tưởng rằng Tạ Thế Hữu chỉ nói đùa, không nghĩ thật sự cùng Hạ Phỉ có quen biết, Ninh Tất cười xấu hổ "Thật là trùng hợp khi hôm nay họ không tiếp đãi khách ở đây."
Tạ Thế Hữu mặt to như cái chậu, lúc này cũng không quên giả làm đại gia, "Tôi biết, tôi hôm nay đặt chỗ trước, lát nữa cậu cũng tới dùng bữa, Hạ Phỉ hẳn là cũng ở đó."
"Tôi..." Ninh Tất vốn muốn đến để gặp Hạ Phỉ, Hạ Phỉ bận quá cậu ta không dám quấy rầy, giờ cậu ta đã có lý do sẵn sàng, còn chần chừ gì nữa, Tạ Thế Hữu nhiệt tình kéo cậu ta vào phòng riêng.
Tạ Thế Hữu đặt người vào vị trí, "Ngồi một chút đi, cậu không phải tới gặp Hạ Phỉ sao? Tôi sẽ gọi hắn cho cậu."
Sau đó, Tạ Thế Hữu không cho Ninh Tất cơ hội từ chối, xoay người rời khỏi phòng riêng, không có ý định đi gọi Hạ Phỉ.
Hắn ra suy nghĩ cái này cũng thật ngẫu nhiên a, không biết có phải ngẫu nhiên không, nhưng ông nội và mọi người đến nơi cũng đã tối, hắn ngồi trong xe nghĩ cách gọi điện cho các bô lão tới sớm, càng nghĩ cũng không nghĩ ra cách hay, trong khi hắn ta đang lo lắng, ai đó đã gõ cửa kính ô tô của mình.
Hắn hạ cửa kính xe xuống và xem xét, hóa ra là Tạ Hằng và Chương Tuần.
“Chú, sao chú lại ở đây?” Tạ Thế Hữu vội vàng xuống xe.
"Vừa xuống xe liền nhìn thấy xe của cậu đậu ở đây.
Chúng tôi trước xem một chút.
Sao không đi vào?"
Tạ Thế Hữu nghĩ thầm Hạ Phỉ là gặp may mắn đi, xấu mặt cũng không đến lượt ông nội, nhưng hai người chú xuất hiện cũng đủ làm Hạ Phỉ không còn chỗ trốn.
Hắn ta giả bộ thần bí nói: "Chú, cháu có chuyện này, chú biết đừng nóng giận, chuyện này không nên nói ngày hôm nay, thế nhưng người ta đã tới cửa, chuyện này cũng thật quá đáng."
Tạ Hằng nhìn Tạ Thế Hữu một cách kỳ lạ và cảm thấy có điều gì đó trong lời nói của cậu ta, "Có chuyện gì vậy?"
“Chú không biết về vụ ly hôn của Tạ Thư Diễn với Hạ Phỉ?” Tạ Thế Hữu làm bộ mặt trông đau khổ.
Tạ Hằng và Chương Tuần nhìn nhau, "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì!"
"Loại chuyện này con làm sao dám nói nhảm, người ta ái phi mới vừa tới cửa, trong cửa hàng có người chờ, con mới ngại không dám đi vào."
Những người phục vụ trong cửa hàng không thích Tạ Thế Hữu, hắn ta vừa rời đi, người phục vụ liền đi vào bếp sau để tìm Hạ Phỉ
"Lão bản, vừa nãy có một vị tiên sinh tới tìm anh, bị anh trai bà chủ dẫn vào phòng riêng."
Hạ Phỉ lòng nhao nhao vào phòng bếp, nghe thấy lời này, hắn vẻ mặt nghi hoặc, "Ai? Tạ Thế Hữu dẫn ai vào phòng riêng?"
Tạ Thế Hữu có biết hôm nay là ngày gì không? Hắn còn muốn làm trò ngu ngốc?
Người phục vụ gãi đầu nói: "Vị tiên sinh kia có chút quen mặt, giống như...!như là đã từng đến cửa hàng..."
Hạ Phỉ vội vàng đặt thứ đang cầm xuống và bước vào phòng riêng, đẩy cửa phòng ra suýt nữa doạ hắn nhảy dựng, thế nào lại là Ninh Tất, Ninh Tất từ lúc nào quen biết Tạ Thế Hữu?
“Sao cậu lại ở đây?” Hạ Phỉ vẫy tay với người phục vụ và ra hiệu cho người ta đi ra ngoài.
Ninh Tất đợi rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được người, nhưng vẻ mặt vội vàng và ngữ khí nóng lòng của Hạ Phỉ không được tốt lắm, quả thực rất đả thương người.
“Tìm anh đem lời hỏi rõ ràng.” Người đang ở trước mặt Ninh Tất, cậu ta không muốn nói đến những chuyện xoắn xuýt kia.
Hạ Phỉ lần này rất vội vàng, "Mấy ngày nữa nói chuyện đi, hôm nay tôi không thể rời đi."
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Ninh Tất dừng lại, “Sau ngày hôm nay, lần sau sẽ rất khó gặp được anh.
Hỏi xong em sẽ rời đi.”
Hạ Phỉ mắt nhìn thời gian, hắn biết Ninh Tất không dễ dàng như vậy thoả hiệp, lau lau mặt "Có chuyện gì?"
“ Chuyện em đi tìm Khôn Tử hỏi chuyện anh đã biết chưa?” Khôn Tử cùng Hạ Phỉ thân cận, cậu ta biết rõ ràng, Khôn Tử chắc chắn sẽ nói cho hắn biết.
Khoảng cách giữa hai người khá xa, Hạ Phỉ không có ý lại gần, dựa vào tường mò thuốc lá, "Ừ."
Ninh Tất nói thẳng vào vấn đề, "Chúng ta chia tay, là vì Tạ Thư Diễn?"
Hạ Phỉ chưa châm điếu thuốc, thuốc cầm đã run rẩy trên mu bàn tay.
"Tôi chỉ gặp em ấy sau khi chia tay với cậu.
Không liên quan gì đến em ấy."
Nghe được câu trả lời của Hạ Phỉ, Ninh Tất nở một nụ cười, "Anh có biết cậu ấy đã nói với em như thế nào không?"
Hạ Phỉ cau mày, "Cậu gặp em ấy? Khi nào?"
“Cậu ấy không nói cho anh biết?” Ninh Tất nhún vai “Ngày sau khi anh kết hôn, em đã tìm thấy cậu ấy.
Cậu ấy cũng giống như anh bây giờ nghiêm túc bảo vệ, bởi vì bảo vệ anh, cậu ấy không phủ nhận mình là người thứ ba, bạn đã không làm bất cứ điều gì để xin lỗi tôi.
Chẳng qua là nói với em anh không làm chuyện gì sai, xong cậu ấy xin lỗi em "
Hạ Phỉ há rồi lại há, không có âm thanh phát ra, im lặng nhắm mắt lại, đem thuốc bỏ trong túi quần.
“Ở chỗ đấy cậu ấy nói anh không sai, ở đây anh nói cậu ấy không sai, vậy chúng ta chia tay là do em sai?” Ninh Tất đưa tay vân vê nhăn nhúm khăn trải bàn, sau khi nói xong liền cắn chặt quai hàm "Em đã nghĩ vì kết hôn nên anh mới chia tay, vì cái gì cùng người nhận thức có vài ngày liền kết hôn!"
Chuyện cho tới bây giờ, Ninh Tất phân không rõ rốt cuộc cảm tình của mình và Hạ Phỉ là như nào, rốt cuộc là thích quá sâu hay chấp niệm khác.
Bị vứt bỏ cùng đội nón xanh là hai khái niệm khác nhau, nếu Hạ Phỉ chân đạp hai thuyền, Ninh Tất có thể đem tất cả mọi chuyện đổ cho hắn, chính cậu ta có thể dễ chịu một điểm.
Nhưng rõ ràng cậu ta bị Hạ Phỉ quăng, cậu ta canh cánh trong lòng là liệu cậu ta có làm sai điều gì không? Hay là do cậu ta đến cùng là làm không tốt, tại sao lại không bằng một người xa lạ, không cho cậu ta một câu hỏi cậu ta liền tự trách.
Hạ Phỉ vỗ mạnh đầu, đi tới đi lui tại chỗ, "Ninh Tất, lúc ấy cậu nói chuyện kết hôn này, tôi thực sự chưa sẵn sàng...!Tôi không muốn trì hoãn cậu.
Tôi cùng Tạ Thư Diễn kết hôn là ngoài ý muốn, không kết hôn không được."
“ Ngoài ý muốn?” Âm thanh Ninh Tất nghẹn lại, “Nếu hai người không kết hôn, nhân loại sẽ tuyệt chủng, hay trái đất sẽ bị hủy diệt?”
Quả thực, cuộc hôn nhân của họ không phải là một chiến công vĩ đại để cứu nhân loại, cho dù lý do là gì, có vẻ như vẫn chưa đủ để thuyết phục Ninh Tất.
Cho tới nay Hạ Phỉ luôn coi sự việc này là bí mật giữa hắn và Tạ Thư Diễn, nhưng giờ hắn nhận ra rằng cho Ninh Tất tham gia vào bí mật này còn hơn.
"Việc này cứ như vậy khéo léo.
Em ấy đúng kỳ phát tình thì gặp tôi, tôi không cẩn thận đem em ấy dấu hiệu.
Ngày hôm bố em ấy đứng ngoài cửa.
Tôi có thể không chịu trách nhiệm về tình huống này được không?" Trong lời nói Hạ Phỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Cùng em ấy không liên hệ gì, là tôi làm chậm trễ cậu, chia tay cũng là nguyên nhân từ tôi"
Mặc dù nói ra sự thật cũng không làm được gì, Ninh Tất vẫn là rất bất bình, "Nếu không có cậu ấy, chúng ta sẽ hợp lại ư?"
Hạ Phỉ nhìn vào mắt Ninh Tất, "Không có nếu như, Tạ Thư Diễn chân chân chính chính tồn tại"
Trong nháy mắt như vậy, Ninh Tất liền muốn khóc, từ sau khi cậu ta và Hạ Phỉ gặp lại nhau, mỗi lần Hạ Phỉ cự tuyệt, cậu ta đều biết kết quả cuối cùng của bọn họ, nhưng cậu ta vẫn cố chấp, cần phải chính miệng Hạ Phỉ nói Ninh Tất mới hết hy vọng.
Cậu ta đứt quãng nói: "Anh tình nguyện...!phụ trách kết hôn, để rồi lại ly hôn...!chứ chưa từng cân nhắc qua em...!thật ra ngay từ đầu anh đã không thích em như vậy...!phải không?"
Hạ Phỉ còn không nhớ rõ cảm giác của mình với Ninh Tất trước đây, chậm rãi thả ra một hơi, "Thật xin lỗi..."
...!
3/6/2021
#NTT.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
17 chương
22 chương
61 chương