Mối quan hệ đã qua giống như một vết thương đã đóng vảy, nếu không xé ra lớp vảy đó thì nó sẽ không bao giờ đau hay ngứa, nhưng một khi ai đó nhắc đến nó, Ninh Tất sẽ nhớ đến vết thương trở thành thịt. Lúc trước cậu ta cùng Hạ Phỉ chia tay, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ rằng mình quyết đoán một điểm, cũng nghĩ Hạ Phỉ sẽ chủ động đến tìm cậu ta trong một hai ngày, nhưng cậu ta lại hay tin về việc Hạ Phỉ kết hôn. Hạ Phỉ chưa bao giờ đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho sự xuất hiện của Tạ Thư Diễn, Ninh Tất có thể nghĩ gì? Cũng giống như những gì bạn cậu ta nói, những chuyện không kẽ hở liên tiếp nhau, vì Tạ Thư Diễn mà cùng cậu ta chia tay? Cái gì cũng không nói chỉ có thể là do bảo vệ Tạ Thư Diễn. Ninh Tất có lòng kiêu hãnh và sự đoan trang của riêng mình, triệt triệt để để ra khỏi thế giới của Hạ Phỉ, chặt đứt với mọi bạn bè mà hai người thường hay lui tới, vì tôn nghiêm nên sự tình của Hạ Phỉ cũng không muốn nghe qua. Nếu như Hạ Phỉ cứ bình yên mà làm một alpha khác, cậu ta có lẽ sẽ cất giấu trong lòng mình bất bình cả đời, lại hay là hết lần này tới lần khác, lần này lại ly hôn. Không riêng gì ly hôn, còn cự tuyệt cậu ta, Ninh Tất không riêng gì có thể bỏ xuống được, cậu ta muốn được thông suốt. Hạ Phỉ không nói cho Ninh Tất, cậu ta chỉ có thể đến tìm Khôn Tử, từ khi cậu ta cùng Hạ Phỉ chia tay, cùng Khôn Tử lại thành quá khách khí, thời điểm xế chiều cậu ta xuống quán bar, Khôn Tử nhìn thấy cậu ta trên mặt rõ ràng là ngạc nhiên. "Như thế nào lại đến lúc này? Tôi còn chưa mở cửa đâu" Khôn Tử ngoài miệng nói như vậy, trong lòng rất rõ ràng, lần này đến chắc chắn không phải xông lên nhảy disco. Khôn Tử đem người vào văn phòng, kêu người phục vụ rót trà, “Ngồi đi.” Vừa nói chuyện vừa lấy hộp thuốc ra, đưa cho Ninh Tất một điếu. Ninh Tất cầm lấy điếu thuốc và châm lửa, một làn khói trắng bốc lên từ ngọn lửa đỏ tươi, "Khôn Tử, tôi với anh coi như là bằng hữu a." Nội tâm Khôn Tử lộp bộp một cái, đây là muốn nói cái gì, vội vàng đem quạt gió mở ra: "Cậu nói lời này chính là khách khí rồi." "Vậy thì nói cho tôi biết, Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn gặp nhau khi nào?" Khôn Tử không nghĩ rằng chính mình đem đá đập chân mình, liếm đôi môi khô khốc, Ninh Tất bộ dạng như vậy chính là định lôi chuyện cũ a, thà rằng anh ấy đang định lật lại tài khoản cũ, nhưng thực sự cậu ta không biết về Tạ Thư Diễn "Tôi có thể biết những thứ khác, nhưng tôi thực sự không biết chuyện của cậu ấy." “ Hạ Phỉ không cho anh nói?” Ninh Tất không tin hắn mà nói, dù sao cậu ta và Hạ Phỉ quan hệ thân thiết gắn bó, thân đến mặc chung một cái quần. Thà thật sự biết chuyện này, hiện tại bây giờ hỏi cậu ta cái gì cũng không biết, chỉnh sửa cũng không biết chỉnh sửa như nào, Hạ Phỉ đã làm chuyện này, ai sẽ giúp bù lỗ lớn như vậy. Khôn Tử ngồi xuống bên cạnh Ninh Tất, "Nói thật với cậu, thời điểm hai người họ kết hôn đã nói thẳng với tôi, tôi ngay từ đầu cũng không biết người tên Tạ Thư Diễn này, Hạ Phỉ anh ấy cái gì cũng không nói, loại sự tình này, là việc nhà của anh ấy, tôi cũng không nên cứng rắn hỏi”. "Anh ấy và tôi vừa chia tay liền kết hôn, có phải lúc đầu đã có kế hoạch sẵn không? Chỉ chờ tôi nói chia tay?" Ninh Tất cầm điếu thuốc hơi run rẩy, mắt sáng như đuốc nhìn Khôn Tử. Khôn Tử không nói dối, nhưng vẫn hoảng hốt khi bị Ninh Tất nhìn chằm chằm vào, cũng không cố gắng biện hộ cho Hạ Phỉ. “Chuyện tình cảm, sao có thể nói là chắc chắn, nói không chừng liền thật sự vừa gặp đã yêu.. " Cậu ta hiểu được ý tứ của Ninh Tất, nhưng với sự hiểu biết của cậu ta đối với Hạ Phỉ, Hạ Phỉ sẽ không bao giờ làm chuyện thất đức như vậy, chưa bao giờ hắn ăn trong bát còn trông trong nồi, "Hạ Phỉ không phải loại người như vậy, cậu cũng biết mà" “ Tôi cũng đã từng cho là tôi biết rất rõ, hiện tại có thế xem là biết chưa?" Ninh Tất từng nghĩ rằng cậu ta rất hiểu Hạ Phỉ, tự cho là cậu ta với Hạ Phỉ là cùng một loại người, ai có thể nghĩ hắn cũng Tạ Thư Diễn lại kết hôn. Ninh Tất cười khổ một tiếng, "Cái kia, ngọn nguồn cho đến hiện tại, Hạ Phỉ là ly vẫn không có ly?" “Ly.” Khôn Tử nói như chém đinh chặt sắt, rời thì vẫn là rời, chỉ là hiện tại cậu ta cũng chả rõ Hạ Phỉ rốt cuộc là có ý tứ gì. Ninh Tất ấn tàn thuốc ra gạt tàn, đứng dậy rời đi, "Được rồi, tôi đi đây, đến hỏi hỏi một chút, về sau lại đến chơi sau." Ninh Tất vừa đi, Khôn Tử ngồi phịch ở ghế sô pha lẩm bẩm: "Hạ Phỉ a, em nói dù sao món nợ đào hoa của anh cũng là nên thu dọn sạch sẽ." Hạ Phỉ hắn ngọn nguồn là như thế nào, Khôn Tử vẫn là nên tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng, bằng không lại giống như Ninh Tất vừa tìm đến, muốn nói giúp vài lời cũng không nói được. Căn bản không biết Ninh Tất tới tìm Khôn Tử, Hạ Phỉ hắn đây vẫn còn đang phiền não việc cầu hôn của mình, buổi tối trên đường đi đón Tạ Thư Diễn tan trường, hắn lại mua một bó hồng xanh*. (*) Hoa hồng xanh có ý nghĩa là trường tồn..  Hắn nhắc tới, “Làm sao tới qua tới lại đều là hoa hồng a” Hoa hồng hoa hồng, có tầm thường quá không. Không đợi Hạ Phỉ so đo hết, Tạ Thư Diễn đã đi tới, "Thầy Tạ, tan trường." Tạ Thư Diễn không nghĩ tới Hạ Phỉ nói mỗi ngày đều sẽ mua hoa đến là thật, cầm bó hoa nói: "Ngày mai em phải đi thành phố bên cạnh học thực tập.". ||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Tình Nhân: Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma ||||| “Ngày mai?” Hạ Phỉ đang chuẩn bị phát hoả “Không phải là đang dạy học cấp 3 sao? Thời gian đâu ra còn thực tập?" Hạ Phỉ để tâm Tạ Thư Diễn là giáo viên dạy học sinh cấp 3. Cái này một lần thực tập là lại vài ngày không gặp nhau. Tạ Thư Diễn thở dài, "Em cùng chủ nhiệm có nói qua với nhau chương trình học bây giờ rất nhanh, chủ nhiệm nói rằng cơ hội hiếm có và bọn em phải đi, chỉ có thể để những giáo viên khác dạy thay." Nói cả buổi không ngờ cùng mình không có chút quan hệ nào, Hạ Phỉ giữ im lặng khởi động xe, dọc đường đi cũng không nói thêm lời nào. Xe đi được nửa ngày, Tạ Thư Diễn mới phát giác được dị thường, Hạ Phỉ như thế nào hôm nay lại an tĩnh như vậy, anh nghiêng đầu trộm quan sát nét mặt Hạ Phỉ, khuôn mặt kéo căng, nhìn thẳng phía trước. “Tại sao anh… không nói chuyện?” Tạ Thư Diễn khẩn trương chờ Hạ Phỉ trả lời. Bản thân ngồi trầm mặc nửa ngày, Tạ Thư Diễn mới chú ý đến hắn, đâu chỉ không vui, hắn ngàn vạn không không vui. "Lúc này em mới chú ý đến anh? Không ngờ đi vài ngày cũng chỉ nhớ đến học trò, có gặp được anh hay không cũng không quan trọng? Trong nội tâm cũng không một tia nhớ thương, số hạng của anh trong lòng em còn không cao bằng học trò em " Hạ Phỉ nhìn về phía trước lái xe, và biểu cảm của hắn rất sinh động khi nói, hơi một chút lời nói thấm thía, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Tạ Thư Diễn, nhìn có chút buồn cười, Tạ Thư Diễn cũng muốn cười. "Cũng không phải..." “Anh nói với em chủ đề nghiêm túc như vậy, em còn cười hí hứng?” Vẻ mặt của Hạ Phỉ có chút khoa trương, hắn đang phiền lắm, mà Tạ Thư Diễn thái độ còn không đoan chính ”Trong lòng em cũng không có áy náy còn chưa tính, còn vụng trộm cười? " Tạ Thư Diễn không phải là người có thể bày tỏ cảm xúc, sẽ không đem nhớ thương cùng yêu thích treo ở bên miệng, châm chước liên tục "Thực tập xong em sẽ mau chóng trở về." Nhưng Hạ Phỉ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh như vậy, Tạ Thư Diễn chính là nói thiếu đi, khiến trong lòng hắn suy nghĩ nhiều hơn "Cái này đã xong, em cũng sẽ không nghĩ tới anh?" Tạ Thư Diễn suýt nữa đem hoa ngắt đứt, "Sẽ nhớ..." "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, mỗi ngày nghĩ tới năm, sáu, bảy tám lần, a em không phải thực tập sao? Ít phân tâm." Hạ Phỉ thư thái, hắng giọng, "Đi vài ngày a? Ngày mai mấy giờ bay? Khi nào em về? Anh đến đón em lúc đó." Hạ Phỉ một mình tự nói, Tạ Thư Diễn nói rõ thời gian, sau khi tạm biệt, mặt nhìn ngoài cửa sổ, ấp úng: "Vậy anh...!tối nay có về không?" Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn đã ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một câu hỏi thẳng thắn như vậy từ Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ nghe thấy câu này, nghĩ chắc chắn là nói với hắn không được rời đi đêm nay. Hắn không nỡ bỏ trêu chọc Tạ Thư Diễn, giả bộ bình tĩnh, "Sáng sớm mai anh phải tiễn em. Anh đêm nay trở về làm gì? Chạy đi chạy lại không mệt sao." Ngày hôm sau không cần dậy sớm, thời điểm mười giờ hơn Hạ Phỉ mới gọi Tạ Thư Diễn rời giường. Hắn cùng Tạ Thư Diễn ăn điểm tâm, trước khi đi ra ngoài chắc chắn rằng không còn quên gì, Hạ Phỉ dài dòng...!Bắt đầu. "Đồ ở khách sạn đều có sẵn, đói thì đừng để mà bị đói. Buổi tối nhớ gọi điện cho anh nhé. Đừng quá muộn. Anh ở xa thế này cũng không kiểm tra đột xuất được." Hạ Phỉ cất hành lý vào trong cốp xe, quay người mở cửa xe cho Tạ Thư Diễn, khuỷu tay gác lên cửa xe, đem người vây ở trước cửa xe hôn một cái. "Khi nào trở về anh đón em. Vào ô tô đi." Sau khi tiễn Tạ Thư Diễn đi, Hạ Phỉ trong nội tâm đừng có đề cập bao nhiêu nhớ thương, trước đây thầy giáo dạy học gọi điện luôn làm ảnh hưởng đến việc dạy, thẳng đến tối nhận được tin tức Tạ Thư Diễn hắn mới dám gọi điện qua. Lúc này mới ly khai không bao lâu, Hạ Phỉ đã nghĩ không thể không đi, hắn cũng không giống Tạ Thư Diễn, cái gì cũng che che lấp lấp ở trong lòng. "Bây giờ mới đi nửa buổi, anh như nào lại cảm giác như mấy ngày?" Lúc này cảm thấy sốt ruột một ngày như một năm, Hạ Phỉ nói chuyện đầy mệt mỏi "Đã nói mỗi ngày đều phải đưa đón. Em xem trường học em xử lý chuyện đi, này không phải thành ra anh nói không giữ lời à? " Tạ Thư Diễn không có như vậy so đo, "Vài ngày mà thôi, không có chuyện gì đâu." Làm sao sẽ không có việc gì đâu? Hạ Phỉ hắn keo kiệt rồi a, so đo muốn chết, Tạ Thư Diễn không quan tâm, hắn càng muốn quan tâm. Hắn một bên vừa trò chuyện câu được câu trăng với Tạ Thư Diễn, một bên theo app tìm được một cửa hàng bán hoa. Việc thực tập ở các thành phó khác không quá bận rộn như đi dạy, Tạ Thư Diễn có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm với Hạ Phỉ, đa số thời gian đều là Hạ Phỉ nói, anh yên tĩnh lắng nghe, thời điểm Hạ Phỉ nhắc tên anh mới trả lời lại. Sau khi Hạ Phỉ đặt hàng, hắn cầm máy tính bấm vào hướng dẫn du lịch, "Thầy Tạ, em thích du lịch trong nước hay du lịch nước ngoài?" “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Tạ Thư Diễn có một điểm là quá quy củ, cùng bố ở một chỗ, sợ làm chậm trễ hai người họ, một mình đi thì lại quá cô đơn, vì thế anh rất ít khi tính đến chuyện đi du lịch. Hạ Phỉ thản nhiên nói: "Hỏi em một chút, anh nếu em mang ra ngoài du lịch, em nghĩ đi Châu Mỹ hay Châu Á thì tốt hơn? Thầy Tạ, em có thể nói ngoại ngữ không?" Trái tim Tạ Thư Diễn bịch bịch nhảy, luôn cảm thấy Hạ Phỉ có ý gì khác, không đợi hỏi thì có tiếng gõ cửa, chỉ có thể đè nén câu trả lời về, "Chờ đã, có người gõ cửa, em ra xem chút " Hạ Phỉ liếc nhìn thời gian đặt hàng, ước chừng là người giao hàng gõ cửa, sau tiếng sột soạt liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Tạ Thư Diễn. “Anh đặt ư?” Trước kia Hạ Phỉ cảm thấy Tạ Thư Diễn nói chuyện lạnh như băng, bây giờ chỉ cảm thấy thật ngốc. Hạ Phỉ đắc ý, "Bằng không thì ở đâu a? Còn có ai tặng hoa cho em nữa à, anh nói ngày nào cũng là ngày tốt, một ngày cũng không thể tính là mỗi ngày." Có một số việc nhất định phải như vậy tích cực. *** - Tác giả có lời muốn nói: Hãy để tôi nói một chút về suy nghĩ của bản thân. Hạ Phỉ là một người đàn ông ngoài 30. Nhiều thói quen đã được xác định, bao gồm cả thói quen và giọng điệu. Cho nên hiện tại hắn thích Tạ Thư Diễn, tôi vẫn giữ thói quen nói chuyện của hắn. Không muốn hắn bởi vì ưa thích mà biến thành một con cún thè lưỡi ra liếm, phương thức nói chuyện vẫn sẽ có chút thiếu nợ.. ... 30/5/2021 #NTT.