Chúc Diệu Uyên, Chung Văn Nhiễm và Viên Bình Giang ngồi trên cùng một chiếc xe, bọn họ được đưa tới một nơi không hề biết tên, cả đường yên lặng. Lúc đến nơi, lão quân nhân tóc hoa râm khi nãy dẫn đường cho bọn họ. Bọn họ vào một con ngõ đèn màu rực rỡ, không ít quỷ say đang quanh quẩn xung quanh, bước chân lảo đảo. Nhưng quan sát tỉ mỉ lại có thể phát hiện nhưng quỷ say rượu này cũng không phải là quỷ say chân chính, mỗi một người bọn họ cách nhau mấy mét, nhưng quan sát kĩ có thể tìm ra quy luật trong đó, ánh mắt tuy lơ lửng mơ hồ, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, bước chân nhẹ nhàng nhưng hữu lực, không hề nặng nề như kẻ say thật sự. Xuyên qua ngõ hẻm, vào một quán rượu bí ẩn, quán rượu kinh doanh không được tốt lắm, cửa lớn đìu hiu, trên quầy bar chỉ có mấy người, cầm ly rượu trống rỗng. Cửa kính sau lưng đóng lại, Chung Văn Nhiễm quay đầu, nhìn thấy mấy người áp giải Viên Bách Xuyên đi vào. Vị nguyên soái thường ngày rạng rỡ lúc này thoi thóp, đi bộ cũng phải dựa vào người kéo, có thể nói là chật vật cực kỳ, phỏng chừng cả cuộc đời lão chưa bao giờ bị lưu lạc tới bước đường này. Nhưng trong lòng Chung Văn Nhiễm chẳng có bất kỳ không đành lòng nào cả, a lạnh lùng rời mắt, lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay. Lúc này có một bàn tay khác tới bao bọc lấy tay anh, anh liếc mắt nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chúc Diệu Uyên, cho anh sự anh ủi không nói ra lời. Lòng anh nhẹ nhàng hạ xuống giống như được uống thuốc trấn định, nắm lấy tay hắn, cùng nhau đi tiến vào một phòng bao nào đó. Lão quân nhân gõ cửa, nghe thấy người bên trong cho phép liền dẫn theo tất cả mọi người tiến vào, trong phòng bao đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng có sự khác biệt với những phòng bao bình thường khác, nơi đây rộng rãi sáng sủa giống như phòng tiếp khách cao cấp. Chỉ nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế sô pha, lại gần hơn có thể gửi được chút pheromone alpha, không hề mang tính công kích. Ông ta quay đầu lại, lộ ra gương mặt bình thản, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, lời nói là nói với Chúc Diệu Uyên: “Ngài Chúc, ngưỡng mộ đã lâu. ” Không một ai dám tin người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt này lại chính là quốc vương đương nhiệm, chỉ có điều liên kết những hành động của ông ta cùng tình huống trước kia bị Viên Bách Xuyên chèn ép bắt nạt, dáng vẻ điềm đạm, bình phàm hiện tại lại phù hợp với hình tượng quốc vương trong tưởng tượng hơn cả. Tiếp đó, ông ta giải thích đơn giản với mọi người tình hình, thái độ không lạnh không nóng, rất ít có cảm xúc dao động, có điều nhìn dáng vẻ rất chững chạc, không có hèn nhát yếu đuối như trong lời đồn, Khoảng chừng là mười năm gần đây, Viên Bách Xuyên được quốc vương tiền nhiệm đề bạt làm nguyên soái, hai năm sau, quốc vương tiền nhiệm qua đời, hiện đang đảm nhiệm___cũng chính là vị quốc vương đang ở trước mặt bọn họ lúc này trở thành quốc vương thứ bảy mươi ba của đế quốc. Thế nhưng vị quốc vương này cũng chẳng có mong muốn làm quốc vương, ông ta cảm thấy mình bị thân phận trói buộc, phải sống trong một lồng giam vô hình. Vì thế ông ta đã đưa ra một quyết định mà khi đó xem ra vô cùng sáng suốt, nhưng trên thực tế lại hết sức ngu xuẩn, chính là đưa phần lớn quyền lực trong tay giao cho Viên Bách Xuyên. “Lòng người như hố sâu dục vọng, lấp mãi không thể đầy đầy, còn thêm cám dỗ ta đưa cho lão, thời gian dần dà, Viên Bách Xuyên nổi lên tâm tư không nên có,” lúc quốc vương nói đến những lời này, sắc mặt vẫn bình thản, “Lão muốn giết ta soán vị, lần đầu tiên bị ta phát hiện, ta khoét mất tuyến thể của lão, làm lão từ một alpha biến thành beta. ” Chung Văn Nhiễm cả kinh, anh nhớ lại những năm nay Viên Bách Xuyên tìm kiếm khắp nơi thuật chuyển đổi giới tính, và cả trước nay anh chưa từng ngửi qua pheromone của Viên Bách Xuyên, đến bây giờ cộng thêm lời quốc vương nói mới có câu trả lời. “Nhưng ta cần lão, lão quả thực có bản lĩnh, ta buộc lão cam kết với ta sẽ không nổi bất cứ tâm tư bất trung nào với hoàng thất nữa, lại tách quyền lực trung tay lão,” quốc vương dừng lại một chút, “Không ngờ vậy mà lão vẫn tặc tâm không chết, cũng không còn cai quản tốt đất nước nữa, đến khi ta phát hiện, quyền lực của ta đã bị lão tước đi gần hết, tốn rất nhiều thời gian mới có thể leo lên lại lần nữa. ” Đến cùng thì hỗn loạn rối ren trên cao tầng đối với ba người bọn họ mà nói chẳng có bao nhiêu can hệ, quốc vương cũng chỉ tiết lộ phần cơ bản, “Bây giờ lão đã không dậy nổi bao nhiêu sóng gió, ta đã móc rỗng tất cả tài lực, binh lực, thu hồi lại tất cả quyền lợi trong tay lão, các người có thế đi thả những người lão đang nhốt giữ, sau đó báo lên cho bộ phận liên quan, đến lấy một chút trợ cấp. ” Chúc Diệu Uyên cười một cái: “Ngài giải thích với chúng tôi nhiều như vậy, không phải chỉ là muốn nói những thứ này chứ?” Trong tay Viên Bình Giang nuôi không ít tư binh, công ty Chúc Diệu Uyên cũng là miếng ngon trái ngọt, cộng thêm ông ta còn cố ý phái người tới mời bọn họ tới, chỉ để nói chuyện nhận trợ cấp thôi thì rõ ràng không khả thi lắm. Quốc vương nở một nụ cười vô cùng nhạt. ~ Hết chương 56 ~.