A Quick Bite
Chương 4
“Ôi thánh thần thiên địa ơi, con vừa bước vào thiên đường búp bê hở?”
Lissianna khúc khích cười trước vẻ mặt tếu táo của Thomas khi anh bước vào phòng khách, nơi họ đang có bữa tiệc pyjama, tiệc hậu-sinh-nhật ngẫu hứng của mình. Không định lái xe về sau khi uống say nên Thomas quyết định ngủ lại đây, nghĩa là Lissianna, Jeanne Louise và Mirabeau cũng vậy. Với đống phòng ngủ đã bị các vị khách lớn tuổi hơn chiếm dụng từ lúc ban ngày, họ bị nhét chung với đống ghế bành trong phòng khách lớn, cùng với chị họ Elspeth và hai cô em gái sinh đôi của chị là Victoria và Julianna. Ba cô gái đã bay từ Anh sang cùng mẹ mình, dì Martine để dự bữa tiệc và định thăm quan nơi này trong vài tuần tới.
“Thomas !!” Jeanne đột ngột há hốc. “Anh tròng cái quái gì lên người thế hả?”
“Gì cơ? Cái này á?” Thomas dang tay ra và chậm rãi xoay một vòng. Từ chân tới cổ anh được bao phủ bởi một bộ pyjama ôm sát người có hình… Người Nhện. “Bastien thật tốt bụng khi cho anh mượn bộ đồ ngủ dễ thương nhất này.” Anh lè nhè. “Mấy đứa không thích à? Chàng ta có sở thích về đồ ngủ khá cực đoan đấy nhỉ, nhất là với một gã công tử bột già nua hay cau có.”
“Bộ này có phải của Bastien đâu.” Lissianna khúc khích. “Nó là món quà trêu chọc Etienne khi anh ấy đang giúp lập trình một trò chơi điện tử dựa trên một cuốn truyện tranh hay cái gì đó.”
“Nhưng anh không biết chuyện đó, phải không nào?” Thomas toét miệng cười. “Bastien xấu hổ khủng khiếp với những lời khen ngợi sâu sắc của anh về cách anh ấy chọn lựa đồ ngủ một cách dễ thương làm sao.”
Lissianna toét miệng cười cùng anh, đầu tưởng tượng ra cảnh Bastien phản ứng ra sao khi anh nhận ra ý định chọc tức Thomas của mình bị phản pháo lại. Anh ta sẽ chết đi được khi nghĩ ai đó có thể tin là anh ta mặc đồ ngủ như vậy khi lên giường. (Đồ ngủ người nhện)
“Dù sao thì anh cũng chả phiền lắm, chúng khá là thoải mái đó chứ.” Thomas nhận xét và rồi chống tay vào hông nhìn đám con gái trước mặt và nói một cách nhã nhặn. “Còn các quý cô thân mến, các em y như một cái cầu vồng đầy hoa sặc sỡ vậy.”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Lissianna liếc nhìn bản thân và nhìn mọi người chung quanh trong đồ ngủ của họ. Jeanne Louise và Mirabeau thì rõ là không có quần áo sẵn ở nhà mẹ Lissianna rồi, bản thân cô thì cái gì cũng sẵn, trừ đồ ngủ. Cô thường ngủ mà không mặc gì cả. Ba bọn họ đang mặc đồ ngủ mượn Elspeth và cặp sinh đôi. Bộ ba này rõ ràng là fan cuồng nhiệt của… búp bê, nên đồ búp bê là thứ duy nhất họ có thể cho các cô mượn tạm.
Dù vậy, nhận xét của Thomas vẫn khá là thích hợp. Cô đang mặc một cái váy búp bê bằng ren màu hồng nhạt, Elspeth mặc váy màu đỏ, Victoria màu phớt của trái đào, Mirabeau váy màu xanh như lá bạc hà, Julianna màu xanh lam nhạt, và Jeanne Louise váy màu xanh tím như hoa oải hương. Đặt họ cạnh nhau và đúng là họ sẽ thành một cái cầu vồng thật. (Choáng… sưu tầm độc thiệt !)
“Thế nào?” Thomas thả mình xuống chiếc võng được mắc lên cho riếng anh. Vần vò cái gối lại thành một cục bóng chắc chắn để dựa, anh ngó bọn họ đầy thú vị. “Tiệc Pyjama thì có cái gì?”
Các cô gái cười phá lên trước vẻ háo hức của anh khi họ tản về góc dành cho mình, hai cô gái trên mỗi chiếc sô pha trong phòng, tổng cộng có ba chiếc. Trong một lúc họ chỉ ngồi đó và nhìn nhau.
“Đừng nhìn tôi chứ.” Mirabeau nói khi Thomas liếc về phía cô. “Tôi hơn bốn trăm tuổi rồi ; hồi tôi còn là một cô bé thì làm gì đã có tiệc pyjama đâu. Tôi còn không chắc là họ có pyjama nữa kìa. Tôi chả biết trong tiệc có gì cả.”
Lissianna khúc khích cười nhưng rồi nói với vẻ khó chịu. “Hơn hai trăm tuổi rồi và vẫn bị coi là trẻ con.”
“Chúng ta sẽ luôn là trẻ con với Mẹ và dì Marguerite thôi,” Elspeth thong thả nói. “Chị nghĩ đấy chỉ là tương đối thôi mà. Chúng ta chỉ là trẻ con so với họ.”
“Nhưng lại là đồ cổ nếu so với người thường.” Lissianna không vui nói. Cô đang thật sự cảm thấy mình già hai trăm linh hai tuổi. Sinh nhật có thể trở nên rất vô duyên khi bạn còn già hơn cả cái đất nước nơi bạn sống. Canadaước độc lập năm 1867, và lúc đó Lissianna đã sáu mươi chín tuổi rồi ; đủ già với một người thường, nhưng không già chút nào với một ma cà rồng như người thường gọi họ. Giới của cô không thích từ đó lắm. Ma cà rồng thường được nghĩ đến như là những sinh vật không có tâm hồn với nỗi sợ hãi với tỏi, nước thánh và ánh nắng mặt trời. Và theo như cô biết, người trong giới của cô chả khác gì người thường về mặt tâm hòn. Còn với ba ‘vũ khí’ được cho là có thể dùng chống lại ma cà rồng, thì cả tỏi lẫn nước thánh chả thể làm gì họ. Ánh nắng lại là chuyện khác. Họ sẽ không bùng lên thành lửa khi bước ra ngoài nắng, nhưng đúng là cuộc sống của họ sẽ dễ dàng hơn khi tránh gặp nắng. Thật ra, điều duy nhất mà xã hội loài người nói đúng về họ là sự bất tử, sức mạnh và khả năng đọc cũng như điều khiển tâm trí người khác… à, cả chuyện đúng là họ cần uống máu nữa.
“Các anh chị có thể già, nhưng tụi em thì không đâu.” Julianna phát biểu, và cô em sinh đôi của cô là Victoria gật đầu. “Phải đấy.”
Lissianna ráng nở nụ cười với hai cô gái sinh đôi. Họ mới mười bảy tuổi, chả khác gì trẻ sơ sinh trong nhóm, cô nghĩ, và nhận ra Elspeth nói đúng, mọi thứ chỉ mang tính tương đối thôi.
“Thế nên,” cô nói, quyết định giữ không khí vui vẻ. “Hai đứa đủ trẻ để biết về việc này. Trong tiệc Pyjama có gì nào?”
“Vui lắm.” Victoria toét miệng cười rộng tới mang tai. “Chúng ta có thể ăn cả đống thứ không tốt cho sức khỏe như Pizza hay Sô cô la hay là khoai tây chiên này.”
Lissianna miễn cưỡng mỉm cười. Hai đứa sinh đôi này còn quá trẻ nên thức ăn thông thường vẫn hấp dẫn với chúng hơn là với cô và những người khác.
“Và rồi chúng ta kể chuyện kinh dị hay nói chuyện về bọn con trai nữa.” Julianna bảo họ.
“Ừhm…” Thomas nói nghi ngại. “Các cô có thể bỏ qua màn nói chuyện về bọn con trai rồi đấy, trừ phi các cô muốn nói về ANH. Và anh no đến cổ rồi, nên không cần pizza nữa đâu.”
Lissianna không nghi ngờ gì anh cả. Mẹ cô đã đặt hàng cả đống máu đóng túi cũng như thức ăn thông thường cho bữa tiệc, và bà đã nhìn một cách ngạc nhiên khi thấy cả núi đồ ăn thức uống bị bỏ lại một cách hoang phí. Theo những gì cô nghe được, số lượng túi máu họ ‘xử lý’ xong tối nay quả là đáng kinh ngạc. Và Rõ ràng là số lượng đã cung cấp gần như cạn kiệt. Lissianna thậm chí còn nghe thoáng thấy mẹ mình nhờ anh Bastien gửi thêm máu giao đến nhà cho bữa sáng vào hôm sau
“Vậy là còn lại mỗi chuyện kinh dị.” Mirabeau nhận xét. (Vamp đi kể chuyện kinh dị cho nhau nghe)Cô ngừng lại một thoáng, trong lúc chẳng ma nào lên tiếng nhận kể câu chuyện đầu tiên, và rồi liếc sang Lissianna tò mò hỏi. “Thế món quà sinh nhật mà mẹ em phải lái xe đến Toronto chở về cho em là cái gì thế? Chị lỡ mất dịp xem em mở quà rồi.”
“Ừh, cái gì thế ạ?” Jeanne Louise cũng tò mò theo. “Em cũng chưa xem nữa.”
“Có, em có nhìn thấy anh ta rồi mà Jeanne Louise.” Thomas vặn lại một cách thú vị, khiến em gái anh nhíu mày lại băn khoăn một thoáng.
“Chưa mà,” cô khăng khăng. “Em…” Cô ngưng lại khi một từ trong lời anh bắt đầu ngấm vào đầu cô. “ANH TA? Ý anh là dì ấy tặng Lissi một con người ư? Một người đàn ông ư?” Mắt cô bất thần trợn tròn lên, và miệng thì mở thành chữ O to đùng, và rồi cô thốt lên. “Anh chàng trong phòng ngủ chị ấy á? ANH TA là quà cho chị ấy?”
“Anh chàng nào?” Mirabeau trông rất kinh ngạc. “Marguerite tặng em một anh chàng ư?”
Lissianna ném cho Thomas một cái lườm sắc lẻm khi đám phụ nữ con gái còn lại bắt đầu nhao nhao lên háo hức. Phản ứng của họ rõ ràng là mục đích của anh, tất nhiên rồi.
“Không phải như mấy chị nghĩ đâu.” Cô cố nói với giọng bình tĩnh. “Anh ta là bác sĩ. Mẹ mang anh ta đến để chữa chứng sợ máu cho em.”
“Đúng thế.” Thomas khẳng định với họ. “Và việc Lissianna quấn lấy anh ta trên giường hồi nãy chỉ là một sự hiểu nhầm thôi. Cô ấy không biết anh ta là bác sĩ của mình mà.”
“ANH THOMAS !”Lissianna đứng phắt dậy khi đám con gái kia bắt đầu tiếp tục dội bom những câu hỏi han tò mò đủ kiểu lần nữa. Lắc đầu một cách chán nản, cô quay sang họ và kể nhanh một phiên bản ‘đã qua biên tập’ của cuộc ‘hội ngộ’ giữa cô với Greg Hewitt. Xong xuôi, cô ngồi lại chờ phản ứng của họ.
Mirabeau lên tiếng đầu tiên. “Vậy là anh ta sẽ chữa chứng bệnh đó cho em chứ?”
Lissianna ngập ngừng rồi thú nhận. “Em không biết, em không nghĩ thế.”
“Tại sao không?” Elspeth hỏi, giọng có nét thú vị ngầm. anh ta định đi nghỉ phép từ ngày mai. Và rồi thêm vấn đề nho nhỏ là Mẹ đã bắt cóc anh ta nữa.” Cô thêm vào với một cái liếc mắt chán nản trước màn hài kịch của mẹ mình.
“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu dì ấy đặt hẹn với anh ta trước chăng.” Jeanne Louise bình luận.
“Ừh, đấy cũng là điều anh ta nói.” Lissianna gượng gạo thú nhận.
“Thế, bọn chị gặp anh ta được không?” Elspeth hỏi khiến Lissi quay lại nhìn chị ngạc nhiên.
“Gì? Để làm gì?”
“Thì bọn chị chẳng xem hết các món quà khác của em rồi đấy thôi.” Cô nói tiếp như thể điều đó hoàn toàn hợp lý.
“Chị hoàn toàn muốn gặp anh ta.” Mirabeau thông báo.
“Em cũng không ngại gặp anh ta đâu.” Jeanne Louise nói.
“Em gặp anh ta rồi còn gì.” Lissianna phản đối.
“Ừh nhưng mới liếc có một cái à, và em lúc đó còn chưa biết anh ta là quà của chị.”
“Có khác gì đâu cơ chứ?” Cô hỏi với vẻ cáu tiết nhưng Jeanne Louise chỉ nhún vai. Lissianna vẫn lắc đầu. “Chúng ta không thể lượn lờ trên đó được, sắp sáng rồi. Anh ta chắc hẳn đang ngủ say.”
“Có sao đâu, chúng ta chỉ muốn ngó anh ta một cái thôi mà. Anh ta không phải nói chuyện với bọn chị đâu.” Mirabeau nói và đứng thẳng dậy.
Lissianna há hốc khi tất cả các anh chị em họ của cô đều nhanh chóng đứng lên theo. Khi họ bắt đầu nhất quyết bước về hướng cửa phòng, cô đành bò ra khỏi giường và nói. “Rồi rồi, nhưng không được đánh thức anh ta đâu đấy.”
Hai chiếc rèm cửa dầy cui ở cửa sổ phòng cô đều đã được kéo xuống khiến phòng tối đen như mực lúc Lissianna cùng những người khác bước vào. Dù vậy cô rít một tiếng khó chịu khi đèn được bật sáng.
“Bọn chị đến để ngó anh ta mà Lissi,” Mirabeau chỉ ra. “Và phải sáng thì mới làm được điều đó chứ.”
Lissianna bỏ nỗi khó chịu qua một bên khi nghe lời giải thích có lý đó và quay lại bước thận trọng về phía giường ngủ. Cô thở phào khi ánh sáng không làm anh thức giấc, dù nó khiến anh trở mình trong giấc ngủ, cả nhóm tản ra chung quanh anh.
“Wow,” Elspeth thì thào, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang say giấc.
“Anh ta dễ thương ghê,” Julianna có vẻ ngạc nhiên.
“Rất dễ thương.” Victoria đồng ý.
“Ừh,” Mirabeau nói. “Chả hiểu sao chị luôn nghĩ đám bác sĩ tâm lý trông y như lão Freud (hói và già nua), nhưng anh chàng này thì quả là đáng yêu.”
Julianna với Victoria rúc rích cười khẽ khi nghe thấy câu đó khiến Lissianna phải suỵt khẽ, và rồi quay lại phía Greg nằm đúng lúc thấy Mirabeau nâng vạt áo khoác của anh lên. Mắt cô trợn lên. “Chị làm gì thế?”
“Ừhm anh ta không giả vờ rám nắng.” Người phụ nữ thong thả nói. “Chị chỉ định xem áo anh ta có được độn bên trong hay không thôi.”
“Nó không độn đâu.” Lissianna cảnh báo dứt khoát. “Đấy là vai anh ta đấy.”
“Làm sao…? À rồi. Chị chẳng đang hôn hít này nọ với anh ta kia mà.” Jeanne Louise toét miệng cười.
“Đúng đấy, và theo như phản ứng của anh ta với màn hôn hít này nọ của con bé, bọn anh cũng biết được là anh chàng này không giắt dưa chuột trong quần đâu.” Thomas thông báo, khiến Lissianna rên rỉ đầy xấu hổ khi cô nhớ lại sự cương cứng thể hiện một cách rõ rệt khi mẹ cô và Thomas bước vào trước đó… và cách nó xẹp xuống từ tốn sau đó. Cô thật sự không muốn giải thích câu bình luận đó cho những người khác, nhưng có thể đọc được trên mặt họ rằng họ sẽ đòi giải thích cho bằng được. Ngay lúc đó cô quyết định rằng Thomas không còn là ông anh họ ưa thích nhất của cô nữa.
Thường thì Greg là người ngủ khá sâu, nhưng với ánh sáng chọc vào mắt và tiếng thì thầm luẩn quẩn xung quanh, anh thấy thật khó mà tiếp tục náu mình trong vòng tay ấm áp êm ái của giấc ngủ nữa, và miễn cưỡng kéo ý thức mình tỉnh lại. Khi cuối cùng anh cũng bỏ cuộc và để mắt mình nhíu lên một chút, anh thấy mình đang nhìn lờ đờ về phía sáu người con gái đẹp tuyệt trần đang đứng chung quanh giường anh trong những chiếc váy búp bê gợi cảm nhất trần đời mà anh từng thấy. Ý nghĩ đầu tiên của anh là hẳn anh vẫn đang nằm mơ… một giấc mơ thật ngọt ngào nữa, khi anh thấy bao nhiêu núi đồi lấp ló sau những chiếc áo ngủ thiếu vải… cho tới khi ánh mắt anh dừng lại ở người thứ bảy đang đứng cạnh giường
“Người Nhện ư?” Anh lẩm bẩm bối rối.
“Quỷ tha ma bắt ! Thấy chưa, các người đánh thức anh ta rồi !”
Ánh mắt Greg lướt về phía người vừa nói và anh mỉm cười yếu ớt khi nhận ra Lissianna. Ít ra anh không ngạc nhiên khi thấy cô hiện diện trong giấc mơ của anh. Những suy nghĩ cuối cùng của anh trước khi chìm vào giấc ngủ là về những việc anh muốn làm với cô. Cô gái này đang biến anh thành một quả bom ham muốn nhục dục. Và điều tệ nhất là cô hoàn toàn không cố tình làm thế. Anh mới là người gây ra tất cả điều đó, với chính trí tưởng tượng của mình.
“Tốt nhất em không nên để dì Marguerite nghe thấy em nói năng kiểu đó, Lissi.” Gã Người Nhện trêu chọc. “Dì ấy sẽ bắt em súc miệng xà phòng mất thôi.”
“Ôi thôi đi Thomas. Em lớn rồi.” Cô nói dứt khoát rồi quay lại và cúi xuống nói với Greg. “Tôi xin lỗi, chúng tôi không định đánh thức anh.”
Anh mỉm cười dịu dàng. “Không sao, em có thể bước vào giấc mơ tôi lúc nào cũng được.”
“Ôi thật ngọt ngào làm sao. Anh ta nghĩ anh ta mơ thấy chúng ta đấy.” Cô gái trong cái váy búp bê màu xanh tím nói với một nụ cười.
“Chị không biết chắc có ngọt ngào hay không đâu Jeanne Louise. Hoặc là thật ra anh ta có một quả dưa chuột trong quần, hoặc là anh ta nghĩ giấc mơ của mình là một giấc mơ ‘nóng bỏng’,” Cô gái mặc váy màu xanh lá cây nói, và Greg chớp mắt ngạc nhiên khi chú ý thấy màu tóc cô ta. Ngắn ngủn, lỉa chỉa, những lọn tóc đen với đuôi tóc màu hồng đậm không nằm trong danh sách những điều anh cho là khiêu gợi ở phái nữ, và anh thầm hỏi cô ta làm gì trong giấc mơ của anh. Rồi anh nhận thấy bọn họ đang im lặng, nên anh ngẩng đầu lên và thấy mọi người đang tập trung chú ý vào…
Greg nhìn theo ánh mắt họ và nhìn thẳng vào ‘cái lều’ lồ lộ chỗ đũng quần anh.
“Chắc chắn là một giấc mơ ‘nóng bỏng’ rồi.” Một nàng tóc nâu khá xinh xắn mặc váy đỏ nghiêm trang nói.
“Có lẽ chúng ta nên… kiểm tra thử để biết chắc đó không phải là quả dưa chuột chăng?” Một cô nàng khá trẻ với mái tóc nâu vàng trong chiếc váy màu xanh lơ đề nghị và quay sang cười nghịch ngợm với cô nàng bên cạnh, bản sao của cô ta. Cô nàng thứ hai – mặc váy màu hồng đào – gật đầu, và nói, “Ừh
Greg chớp mắt ngạc nhiên khi anh nhận ra cặp thiếu nữ này còn khá trẻ, chỉ tầm tuổi teen, anh đoán thế, và gần như kinh hoàng khi nhận thấy họ ‘trình diễn’ trong hai chiếc váy búp bê ra sao. Từ bao giờ mà đám trẻ tuổi teen bắt đầu trông hoàn toàn không teen chút nào thế nhỉ, anh lo lắng tự hỏi.
“Ôi thôi đi mà,” Lissianna nạt khẽ và hướng mắt về anh. “Anh không nằm mơ đâu, chúng tôi thật sự đang ở đây. Và tôi xin lỗi vì đã đánh thức anh nhưng mà các cô này muốn…”
“Chúng tôi muốn xem quà sinh nhật của em ấy.” Cô nàng với đuôi tóc màu hồng nói nốt khi cô ngập ngừng. “… và trong số đó có anh.”
“Đúng thế. Chúng tôi đã xem tất cả những món quà khác của chị ấy.” Cô nàng váy xanh lơ giải thích. “Thế nên để cho công bằng chúng tôi cũng muốn xem anh luôn, anh hiểu không?”
“Chúng tôi là chị em họ của Lissianna.” Nàng tóc nâu váy đỏ thông báo với anh.
“Ừh, tất cả chúng tôi, trừ Mirabeau ra,” Nàng váy xanh tím sửa lại, và Greg thấy mình nhìn cô chằm chằm. Cô ta trông khá quen thuộc, nhưng phải một lúc sau anh mới nhớ ra việc cô tới gọi cửa để báo với Lissianna, mẹ cô và một anh chàng tên là Thomas rằng ai đó vừa mới tới.
Nhớ ra cái cảnh trước đó khiến Greg liếc gã Người Nhện thêm một cái, và anh nhận ra Nhện Con chính là Thomas. Vậy quả là anh không nằm mơ rồi.
“Ta đã nghĩ là có tiếng nói phát ra từ phòng này mà.”
Greg liếc về phía cửa ra vào khi cả đám đông chung quanh giường anh đứng thẳng dậy và quay lại một cách biết lỗi về hướng người mới tới. Mặc một cái váy sa tanh viền ren màu đỏ, người phụ nữ có mái tóc dài vàng óng như mái tóc của Lissianna, nhưng đó là điểm duy nhất họ giống nhau. Dáng vóc bà sắc nét hơn, mặt dài hơn, và mắt bà là đôi mắt lạnh lẽo nhất Greg từng nhìn thấy.
“Dì Martine,” Lissianna nghe có vẻ dè chừng. “Chúng cháu chỉ - ừhm – cháu chỉ đang cho các chị em xem quà sinh nhật của cháu thôi mà.
Người phụ nữ dừng lại ở chân giường và nhìn Greg đầy quan tâm. “Vậy đây là gã bác sĩ tâm lý mẹ cháu mang về để giúp cháu chữa chứng sợ hãi đó hả?”
“Cái quái gì diễn ra ở đây thế hả?” Thêm một tiếng rì rầm nữa nổi lên trong nhóm người quanh giường khi mẹ Lissianna xuất hiện trước cửa, mặc một cái váy lụa dài.
“Chị nghe thấy tiếng động nên tới xem sao.” Martine nói. “Lissianna đang cho đám chị em xem quà sinh nhật. Anh ta khá trẻ nhỉ Marguerite?”
“Cả đám đó không trẻ sao?” Marguerite mệt mỏi nói. “Nhưng rõ ràng anh ta là gã khá nhất trong lĩnh vực của mình.”
“Ừhm ừhm,” Martine quay lại phía cửa ra vào, rõ ràng là hết muốn quan tâm đến Greg. “Về giường thôi các cô gái. Quá bình minh lâu rồi. Các cô đáng ra phải ngủ rồi chứ.”
Xì xào, càu nhàu nổi lên, nhưng rồi các cô gái cũng theo Martine và Marguerite ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại cái tách, nhẹ nhàng, nhưng Greg vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ thì thầm di chuyển trong hành lang khi hai người phụ nữ lớn tuổi mắng đám trẻ hơn. Chỉ tới khi một tiếng quần áo sột soạt thu hút ánh mắt anh sang cạnh giường, thì Greg mới giật mình nhận ra không phải tất cả mọi người đều đã rời đi. Gã Người Nhện vẫn còn đứng đó, và anh ta đang nhìn anh với một vẻ đầy cương quyết.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
41 chương
25 chương
19 chương
14 chương
13 chương
55 chương
14 chương