Á Nô
Chương 228
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Lúc tay Thẩm Ngọc vừa mới luồn vào ngực, Quân Huyền Kiêu liền ngăn cản y, nhưng đã bị Thẩm Ngọc bắt được mặt dây chuyền.
"Ngươi..."
Thẩm Ngọc nhìn sợi dây màu đen trước mắt, bên dưới treo một miếng đá trắng.
Quân Huyền Kiêu gục mặt, không dám quay lại nhìn y.
"Ngươi đeo nó làm gì?" Thẩm Ngọc không hiểu nên hỏi.
Mặt dây chuyền này, không ngờ lại là xương ngón út của người, so với người bình thường thì dư ra một đốt.
Thẩm Ngọc lắc lư dây chuyền, vốn là có chút rợn người, nhưng mà xương ngón tay đã bạc màu, ngược lại giống như ngọc thạch đặc biệt mài khắc, hơn nữa lắc lư một chút liền phát ra tia sáng bóng ấm áp, giống như viên ngọc bị người ta cầm nhiều nên được phủ một lớp bóng láng.
Vậy nên Quân Huyền Kiêu thường cầm nó trong tay?
"Ừm... ta, là bởi vì..."
Hiếm khi Quân Huyền Kiêu có lúc ngập ngừng, giờ phút này lại ấp úng hồi lâu vẫn chưa nói ra được nguyên do.
"Ngươi vẫn luôn mang theo bên mình?"
"Ừ." Quân Huyền Kiêu cúi đầu càng thấp, "Trước kia là mang theo người, mấy ngày trước đó để thợ thủ công làm thành dạng ngọc như này, Ngọc Nhi, ta... Không phải ta muốn dùng nó làm chìa khóa..."
"Ta biết."
Thẩm Ngọc đáp lại một tiếng, sau đó không nói gì nữa, lặng lẽ lấy đốt xương xuống, y không lên tiếng, Quân Huyền Kiêu liền mơ hồ không rõ y đang nghĩ gì, trong lòng càng chột dạ.
"Ngọc Nhi, ngươi đang trách ta sao?" Quân Huyền Kiêu thăm dò hỏi.
"Trách ngươi cái gì?"
"Đối với ngươi, chỉ sợ nó là thứ ngươi không muốn nhớ lại nhất đúng chứ? Ta giữ nó ở bên người, chẳng khác nào bóc trần vết sẹo của ngươi, nhắc nhở ngươi trước kia ta xấu xa nhiều như nào, tạo thành tổn thương cho ngươi, ta..."
Môi của Quân Huyền Kiêu bị Thẩm Ngọc lấp kín, miệng lưỡi thơm mềm khuấy đảo, chỉ là kỹ năng không thành thạo, cứ liếm mãi bên môi Quân Huyền Kiêu, nửa ngày không vào điểm mấu chốt, có điều Quân Huyền Kiêu vẫn bị nụ hôn thơm mềm này làm cho tinh thần rối loạn, có lẽ đây là lần đầu Thẩm Ngọc chủ động đưa lưỡi ra hôn môi nóng bỏng với hắn.
Quân Huyền Kiêu lúc này chính là một mồi lửa liền cháy, huống hồ Thẩm Ngọc nhiệt tình như vậy, huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, muốn quấn quýt môi lưỡi với Thẩm Ngọc, kết quả vừa định tiến thêm một bước, Thẩm Ngọc liền tách ra.
"Ngươi không cần phải nói xin lỗi, ta cũng không trách ngươi."
Thẩm Ngọc cầm mặt dây chuyền trong tay vuốt nhẹ, xương trắng đã trở nên trắng mịn sáng bóng, cũng không biết Quân Huyền Kiêu đã cầm nó không buông bao nhiêu ngày đêm mới được như vậy.
Nếu nói tiếc nuối, đương nhiên Thẩm Ngọc có, bản thân thiếu mất một ngón tay, xem ra không quá nho nhã.
Nhưng nếu không trả những cái giá lớn này, có lẽ Thẩm Ngọc vẫn chỉ là một ách nô không rành thế sự của Thẩm phủ.
"Ngọc Nhi, ngươi thật sự không trách ta?"
Thẩm Ngọc phất phất ống tay áo, không để tâm nói: "Vậy phải xem sau này ngươi đối với ta thế nào đã."
Quân Huyền Kiêu ôm lấy Thẩm Ngọc, cúi đầu thâm tình ngắm nhìn: "Ngọc Nhi, ta đeo nó ở trên người, chính là vì muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở ta, là ta nợ ngươi, phải trả ngươi cả một đời, không, là đời đời kiếp kiếp."
"Bớt nói mấy lời buồn nôn đi..."
Bề ngoài mạnh miệng, thực ra trong lòng Thẩm Ngọc đã ngọt ngào giống như dòng suối trong lan tràn khắp cơ thể.
"Vậy việc lúc nãy... chúng ta vẫn chưa làm xong đâu."
Quân Huyền Kiêu liếm môi một cái, thấy chưa thỏa mãn, Thẩm Ngọc vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì, trượt ra khỏi vòng ôm như con gấu của hắn, có một số việc không thể để như ý nguyện của hắn, cũng giống như cho hài tử ăn kẹo vậy, ăn no ăn nhiều rồi cũng sẽ ngấy.
Đây là Hồng Liên dạy y.
Nguyên văn của Hồng Liên là: Nam nhân trong thiên hạ đều đê tiện giống nhau, cho hắn hắn chê hàng rẻ tiền, ngủ không được sẽ tâm tâm niệm niệm, ngươi cho rằng hồng bài của Tần Hoài lâu nhiều thân thể yêu kiều cao quý sao? Còn không phải ba lạng thịt mềm, cái này gọi là mồi nhử."
"Không phải ngươi muốn đến Kim Loan điện sao?" Thẩm Ngọc dùng biểu tình nghiêm túc đuổi người.
"Đều là chính sự..."
Lần này bất luận Quân Huyền Kiêu đeo bám dai dẳng như thế nào, Thẩm Ngọc cũng cắn chặt răng, Quân Huyền Kiêu bị đuổi ra khỏi tẩm điện, khó hiểu gãi đầu một cái, khổ não đi đến Kim Loan điện.
Hôm sau trời đã sáng bừng, vẫn không thấy Quân Huyền Kiêu trở về tẩm điện, ngược lại Thẩm Ngọc không kìm nén được, đến Kim Loan điện xem một cái, mấy vị lão đại thần đều ở đây, tấu sớ trước mặt Quân Huyền Kiêu chất đống như núi, đôi mắt sáng rõ của hắn vẫn rạng rỡ sạch trong như cũ, nhưng mấy vị đại thần lớn tuổi kia lại mang đôi mắt gấu đen, mệt mỏi đến mức ngáp ngay tại chỗ.
Quân Huyền Kiêu vừa thấy Thẩm Ngọc đến xem hắn, mặt đầy uy nghiêm liền hóa thành một vũng nhu tình.
"Ngọc Nhi, đến đây."
Quân Huyền Kiêu vẫy vẫy y.
Thẩm Ngọc đứng ở ngoài điện, từ chối: "Các ngươi vẫn nên thương nghị xong chính sự trước đi."
"Không sao, ngươi qua đây." Thấy Thẩm Ngọc đứng im, mày kiếm Quân Huyền Kiêu nhếch lên: "Ngươi muốn Trẫm ôm ngươi tới?"
Khóe miệng Thẩm Ngọc co rút, người này chuyện gì cũng làm được, chỉ có thể không tình nguyện mà di chuyển qua đó, bị Quân Huyền Kiêu kéo một cái vào ngực.
"Ngươi đừng làm bậy, ngươi đường đường là quân chủ một nước, lời vừa nói giống cái gì?" Thẩm Ngọc ngọ nguậy nhắc nhở hắn.
Quân Huyền Kiêu quay đầu hỏi đại thần trong điện: "Vẫn có điều muốn tấu lên sao?"
"A..."
"Hồi bẩm Thánh thượng, những việc quan trọng gần đây, chúng thần đã tấu lên hết rồi."
"Đúng đúng, không có, không có."
"Thần cáo lui."
"Thần cũng cáo lui..."
Các lão thần đưa mắt nhìn nhau, khéo đưa đẩy ánh mắt cáo già trải sự đời, từng người rời khỏi Kim Loan điện, cuối cùng chỉ còn lại hai người Quân Huyền Kiêu và Thẩm Ngọc.
"Đáng lẽ ta không nên đến." Thẩm Ngọc liếc mắt trừng hắn, "Làm ta giống như hồ ly mê hoặc quân chủ vậy."
"Ha ha, mấy lão đầu này đã đứng một đêm rồi, bọn họ cảm kích ngươi còn không kịp."
Thẩm Ngọc lo lắng nói: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi cũng làm việc cả đêm."
" "Làm việc" cả đêm?"
Quân Huyền Kiêu nháy mắt một cái, nhớ tới cuộc sống trước kia được Thẩm Ngọc hầu hạ, thế nhưng "làm việc" cả đêm lại là chuyện thường.
"Ngọc Nhi, ngươi như này là đau lòng cho ta sao?"
Không chờ Thẩm Ngọc trả lời, Quân Huyền Kiêu đã hôn một cái lên gò má trơn mềm của y, sau đó cúi người xuống...
...
Khương Đường
Tác giả có lời
Ngày hôm qua chồng của các bạn đã chia tay bạn trai rồi.
Ở cùng nhau hơn hai năm, cảm xúc tương đối nhiều...
Dưới ngòi bút tiểu thuyết nhất định HE, nhưng thực tế lại thường là BE.
Hai ngày nay có một người chạy đi xem phim, một người ăn bữa tiệc lớn, một người đi hát karaoke.
Cảm giác tiêu tiền như nước quá sướng rồi!!
...
Tiểu Vũ: Tui cũng muốn thử cảm giác tiêu tiền như nước sau khi chia tay nhưng mà chợt nhớ ra ko có ny và ngày ngày vẫn ngồi ăn cẩu lương từ Ngọc Kiêu ┭┮﹏┭┮. Khóc tiếng tró ┭┮﹏┭┮
Truyện khác cùng thể loại
448 chương
91 chương
70 chương
14 chương
10 chương
67 chương
11 chương
81 chương