Á Nô

Chương 210

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Trong doanh trướng ánh lửa nhảy múa, Quân Huyền Kiêu nằm cứng đờ trên giường nhỏ, Thẩm Ngọc ở bên cạnh bận rộn xé y phục đã nhiễm máu đỏ tươi, làm lộ ra lồng ngực, toàn bộ không có một nơi nào nguyên vẹn không bị tổn thương, trên cánh tay, sau lưng, rải rác đầy các vết đao lớn lớn nhỏ nhỏ. Nếu không phải Quân Huyền Kiêu có kinh nghiệm lão luyện, từ đầu đến cuối luôn tránh những chỗ hiểm của bản thân, thì mấy chỗ có vết đao đã đủ để lấy mạng hắn rồi. Thẩm Ngọc nhìn da thịt bị lật cả ra, trong lòng tê dại, y chịu đựng chóp mũi ê ẩm, gắng sức giữ nguyên tay bình tĩnh xử lý vết thương đâu vào đấy. "Ngươi... ngươi nói chuyện đi, ngươi đừng ngủ..." Thẩm Ngọc nỉ non, y rất sợ một khi Quân Huyền Kiêu ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa. Thẩm Ngọc đưa tay gỡ mặt nạ ác quỷ của Quân Huyền Kiêu xuống, phía dưới là gương mặt tuấn nghị, lúc này trắng bệch đến đáng sợ, không có chút huyết sắc nào, còn mang tử khí nặng nề, tiều tụy không chịu nổi, hai mắt Quân Huyền Kiêu nhắm chặt, không biết là ngủ say hay là hôn mê. Ngón tay Thẩm Ngọc xoa nhẹ mi tâm nhíu thành chữ "xuyên" ( 川) của hắn, mơn trớn sống mũi hắn, đôi môi khô nẻ, cái cằm mọc lởm chởm đầy râu. Trước kia nói sống hay chết cũng không muốn gặp lại hắn, bây giờ có thể nhìn hắn một cái, biết hắn còn sống, Thẩm Ngọc cũng đã cảm thấy yên tâm vui mừng rồi. "Chúng ta đi về phía Nam mười dặm tìm kiếm bên ngoài, lúc ấy một mình Hoàng thượng đã giết hơn nửa người Hung Nô, bản thân cũng giống nỏ đã hết đà...." Tống Thanh thấp giọng nói. Nước mắt Thẩm Ngọc cưỡng ép chịu đựng cũng đã không nhịn được nữa, từng giọt lăn xuống, rơi tí tách trên cánh tay Quân Huyền Kiêu. Tại sao lúc hắn giết địch còn muốn rút lui về phía Nam? Bởi vì Thẩm Ngọc ở phía Bắc. Nhìn dáng vẻ quân y đi theo còn khẩn trương hơn cả Thẩm Ngọc, luôn lau mồ hôi, cầm tới một vò rượu mạnh rửa sạch vết thương. Có lẽ là bị rượu mạnh làm bỏng đau, Quân Huyền Kiêu mở mắt ra. "Khóc cái gì? Không chết được." Quân Huyền Kiêu nở nụ cười nhợt nhạt yếu ớt, "Không phải ngươi thường lén mắng ta là ác nhân sao? Người tốt sống không lâu, kẻ ác sống ngàn năm, ta là kẻ ác, muốn gieo họa ngàn năm." Thẩm Ngọc nghẹn họng, không cười nổi, chỉ cảm thấy đau lòng. Quân Huyền Kiêu muốn nâng tay lên, chạm vào mặt Thẩm Ngọc, nhưng không đủ sức, giơ lên giữa không trung, Thẩm Ngọc nắm lấy tay hắn, áp lên gò má mình, ngón cái Quân Huyền Kiêu lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mặt y. "Cho dù chết, trước khi chết còn có thể thấy ngươi khóc một trận vì ta, vậy cũng đáng giá rồi. Ta còn tưởng rằng đời này cứ thế chết đi, ngươi cũng sẽ không chịu rơi một giọt nước mắt vì ta nữa cơ..." Bởi vì bị thương cơ thể yếu ớt, khiến giọng nói Quân Huyền Kiêu giảm đi chút uy nghiêm trầm thấp, tăng thêm chút khàn nhỏ dịu dàng. "Ta muốn ngươi nói chuyện, không bảo ngươi nói nhiều như vậy." Thẩm Ngọc mang theo giọng mũi nức nở, nghe giống như làm nũng. "Vậy Ngọc Nhi, ta hỏi ngươi một chuyện cuối cùng, ngươi thành thật trả lời ta, không được nói dối." Quân Huyền Kiêu nói rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành. "Ngươi nói đi." "Ngươi... còn hận ta không?" Quân Huyền Kiêu hỏi xong, ánh mắt không chuyển động mà nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, từ trước đến nay hắn không phải là người để tâm đến lời đánh giá phỉ báng của người khác, nhưng hắn mong chờ đáp án này quá lâu rồi. Thẩm Ngọc buông tay hắn ra, xoay đầu sang một bên. "Hận." Một chữ nhẹ nhàng, lại giống như nặng ngàn cân, khiến tay Quân Huyền Kiêu mất lực, rũ xuống, hắn cười thê lương, nhưng còn cay đắng hơn vạn phần so với khóc. "Nhưng không bằng một phần vạn yêu ngươi." Thẩm Ngọc nói. (tưởng là thủy tinh, hóa ra là đường =]]]]) Con ngươi Quân Huyền Kiêu khẽ động, dấy lên sức sống lần nữa, mừng rỡ như điên muốn ngồi cả dậy. "Có thật không? Ngọc Nhi? Ngươi yêu ta... yêu ta? Ngươi không lừa gạt ta? Vậy tại sao trước đó ngươi nói hận ta, ta còn tưởng rằng... còn tưởng rằng..." Vẻ mặt Quân Huyền Kiêu phức tạp, trong đôi mắt thâm thúy vậy mà lại nổi lên nước mắt, bởi vì quá hưng phấn khiến vết thương rớm máu. "Ngươi đừng động loạn! Không chết dưới tay người Hung Nô, còn động nữa sẽ chết trong tay mình đấy!" Thẩm Ngọc trách cứ nói, "Ai bảo trước kia ngươi bắt nạt ta như vậy? Ta trêu chọc ngươi một chút không được sao?" "Được, được... Ngọc Nhi, ngươi học thói hư rồi." Quân Huyền Kiêu có mấy lời, đến bên miệng lại dừng. Hắn muốn nói hắn không giết cha Thẩm Ngọc, năm đó Thái Tử Tiêu Hề Diệp đề phòng hắn có tâm tư riêng, chưa từng báo lại, mà trực tiếp hạ chỉ thuộc hạ Hắc Vũ Doanh truy đuổi Sở nhân. Đúng lúc Quân Huyền Kiêu ở Nam quốc, biết được chuyện này, cho nên mới viết mật thư chuẩn bị báo lên, suy nghĩ thận trọng một chút, nếu Tiêu Hề Diệp đã không thông qua tay hắn, vậy thì hắn cũng chẳng muốn để Tiêu Hề Diệp biết chuyện này, cuối cùng cũng không đưa mật báo đi. Bằng không tại sao sau khi gặp Thẩm Ngọc, mới bắt đầu bày mưu tính kế chuyện Quân Sơn Lăng? Kết quả trời xui đất khiến Tiêu Hề Diệp thấy Thẩm Ngọc ở Vương phủ, cho rằng lúc đó Quân Huyền Kiêu sớm đã biết bí mật của Sở nhân. Có một số việc không cần phải giải thích, thà rằng sau này đối xử tốt hơn với Thẩm Ngọc, còn hơn là khiến y nhớ lại đau thương. Huống chi Quân Huyền Kiêu cũng đã không còn sức nói chuyện, hắn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu. Thẩm Ngọc thấy quân y băng bó cẩn thận, Quân Huyền Kiêu đã ngủ, y chuẩn bị đứng dậy để cho hắn nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt. Mới vừa đứng lên, Quân Huyền Kiêu giống như là có cảm ứng vậy, bắt lấy tay y. "Ngọc Nhi, ngươi đừng đi... đừng rời xa ta." Thẩm Ngọc không rõ hắn có ý thức, hay là đang mê man trong mộng. "Ngọc Nhi, ở cùng ta." Thẩm Ngọc hoảng hốt cảm thấy Quân Huyền Kiêu trước mặt có chút xa lạ, hắn mạnh mẽ ngang ngược, tùy ý làm bậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng sợ mất đi như này, chưa từng cần người bầu bạn như lúc này. ..... Khương Đường Tác giả có lời Ban đầu chuẩn bị một đoạn cảnh H bên dưới... nhưng Cua đồng: Ngươi dám viết cảnh H ta sẽ cắt đoạn đấy! (nhắc cho các bạn nhớ, cua đồng nôm na là bên kiểm duyệt ấy ạ) Hỏi chấm....?? ... Tiểu Vũ: Không phải tác giả không muốn viết H mà là không được viết ấy:((( But chúc mừng cặp đôi Ngọc Kiêu đã hết ngược và chuẩn bị bước vào thời kỳ sủng nhé! (vỗ tay bẹp bẹp...)