Á Nô
Chương 177
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Ngọc ca, hắn là thị vệ bên cạnh huynh sao?"
Sở Dực cố sức khiến cho giọng điệu của mình tỏ ra hiền hòa, không quá để tâm.
"Coi là vậy đi."
Bản thân Thẩm Ngọc cũng không rõ, nói là bảo vệ bên mình đi, so với thị vệ ám vệ đại ca đối xử thân thiết, chăm sóc hơn nhiều, y nhớ mang máng đêm qua y say rượu, vẫn là ám vệ đại ca bế y lên giường, còn lau người cho y...
Rõ ràng ám vệ đại ca là người ngoài lạnh trong nóng có lòng dạ tốt.
Cũng không biết tại sao lại đi làm sát thủ.
"À..."
Ánh mắt Sở Dực gần như muốn xuyên qua mặt nạ, muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn, hắn kỳ quái, bá khí oai hùng như vậy, trên người mang theo khí chất nam nhân bễ nghễ thiên hạ, làm sao có thể chỉ là một hộ vệ nho nhỏ?
"Ám vệ đại ca, ngươi có ăn không thế? Không ăn thì để ta..."
Thẩm Ngọc thấy ách vệ cầm chén bất động, liền lên tiếng hỏi, y lớn như này còn chưa từng ăn món gì ngon như vậy.
"A... Ngọc ca, thì ra chỗ này của huynh còn có người, sớm biết như vậy ta đã bảo phòng bếp làm thêm một chén nữa rồi."
Sở Dực vô tình cố ý liếc nhìn về phía Quân Huyền Kiêu, thấy hắn tim liền đập loạn không yên giống như khua chiêng gõ trống.
Quân Huyền Kiêu nghiêng mắt liếc Sở Dực.
Chỉ là bị con ngươi u tối nhìn chằm chằm, tim Sở Dực đã bị treo lên, hắn có thể cảm giác được, người nam nhân này không vui cho lắm, ánh mắt thật đáng sợ.
Chẳng lẽ sự xuất hiện của hắn, khiến cho người nam nhân này không vui sao?
Quân Huyền Kiêu rất muốn dạy dỗ người kia.
Không biết tự yêu thương bản thân mình, chẳng lẽ trông chờ vào những người ngoài này sao?
Nhưng mà hắn không thể lên tiếng, nếu như không có cách giảng đạo lý cho Thẩm Ngọc, vậy thì cứ dứt khoát cầm chén chè băng tuyết còn thừa một ít ở trong đổ ra ngoài phòng.
"Ngươi!"
Thẩm Ngọc há miệng, trong lòng co rút đau đớn, món ngon như vậy, bị hắn trực tiếp đổ đi! Quá lãng phí rồi!
Sở Dực cũng ngây người, vành mắt lập tức đỏ bừng, dù sao cái này cũng là tấm lòng của Sở Linh và hắn, người nam nhân này không nói cảm ơn thì cũng thôi đi, vì sao còn đổ hết chè băng tuyết?
"Ngươi, cái người này... ca ca ta đặc biệt mở hầm băng trước thời hạn mời các người, các người... vậy mà các người còn ghét bỏ!"
Thẩm Ngọc trông thấy bộ dạng Sở Dực sắp khóc đến nơi, vội vàng thay ách vệ giải thích.
"Đệ đừng để ý, có lẽ bản thân hắn không ăn được, tức giận đến phát điên rồi..." Thẩm Ngọc ăn nói vụng về mà an ủi, "Không phải ghét bỏ đồ ăn không ngon, đệ đừng hiểu lầm..."
Thẩm Ngọc cũng không hiểu ra làm sao, ai biết ách vệ này có tính khí quái dị gì?
"Ta..."
Sở Dực cũng không vì nửa chén chè băng tuyết bị đổ đi mà muốn khóc, chỉ là hắn cảm thấy tủi thân.
Hắn mang hai chén chè băng tuyết đến, thật ra là muốn tặng cho người nam nhân này nếm thử.
Thế nhưng tấm lòng của hắn, ở trong mắt nam nhân này, cũng chỉ là đồ bỏ đi, điều này khiến cho thành ý của Sở Dực, bị ném vỡ thành mảnh vụn.
Mục đích thực sự của hắn, chỉ là muốn lưu lại ấn tượng tốt với người nam nhân này thôi, bây giờ xem ra, chẳng khác nào hắn uổng phí tâm tư rồi.
Từ nhỏ Sở Dực được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, bị oan ức tới mức này, tuy là chưa rơi nước mắt, nhưng cũng đã nhịn không được ý nghĩ muốn khóc, đứng dậy bước nhanh chạy ra ngoài.
"Sở Dực!" Thẩm Ngọc hô một tiếng, đau đầu nói, "Ám vệ đại ca, sáng sớm ngươi đã uống say rồi sao? Ngươi muốn ăn thì nói cho ta biết là được, say rượu làm càn cái gì thế..."
Không cách nào khiến cho Thẩm Ngọc hiểu ra sự quan tâm của mình, Quân Huyền Kiêu tức giận đến nỗi gương mặt dưới mặt nạ xanh mét.
Cũng không biết đêm qua là con sâu rượu nhỏ nào say rượu làm càn, ôm cổ hắn không buông, hại hắn miễn cưỡng giội mấy thùng nước lạnh.
Có điều Quân Huyền Kiêu vẫn đuổi theo.
Sở Dực chạy chưa xa, chỉ ra quỳnh hồ tiểu trúc, nghe được sau lưng có người đuổi theo, kinh ngạc vui mừng phát hiện là ám vệ.
"Ngươi..." Sở Dực nổi giận nói, "Không phải ngươi ghét bỏ chè băng tuyết của ta sao? Còn đuổi tới đây làm gì?"
Quân Huyền Kiêu sửng sốt một chút, ghét bỏ chè băng tuyết của hắn? Hắn đổ ra ngoài phòng, chỉ là lo lắng Thẩm Ngọc ăn quá nhiều có thể sinh bệnh, còn cái khác liên quan quái gì đến hắn?
"Nhưng nếu ngươi xin lỗi, ta sẽ tha thứ cho ngươi, cũng không trách ngươi."
Sở Dực đang tủi thân, mà người nam nhân này đuổi theo, tủi thân của hắn liền tiêu tan một nửa, bây giờ hắn nói chuyện riêng với mình, chuyện này cũng đã đủ khiến Sở Dực xấu hổ vui mừng đến mức tim đập nhanh.
Đồng thời lờ mờ có chút chờ mong.
Sau khi hắn nói xin lỗi, mình lại đến xem Thẩm Ngọc mấy lần, thường xuyên qua lại, thì có thể thân thiết quen thuộc cùng ám vệ này....
Con ngươi Quân Huyền Kiêu không hề gợn sóng, hắn bị người khác mắng bạo quân cũng không sao cả, sao có thể vì chút hiểu lầm cỏn con của Sở Dực mà giải thích? Hắn nghĩ như thế nào Quân Huyền Kiêu không hề quan tâm.
"Sau này ngươi không được phép nhắc tới chuyện ta nói được với Ngọc Nhi."
Quân Huyền Kiêu lạnh lùng nói, giọng điệu trước sau như một không có cảm tình, độc đoán độc tài, không kiêng dè bộ dáng Sở Dực hoảng loạn sắp khóc.
Hắn đuổi theo mình chính là vì việc này.
"Cái gì?"
Sở Dực nhất thời không kịp phản ứng.
"Ta nói, không cho phép ngươi ở trước mặt Ngọc Nhi lắm miệng nửa chữ!"
Con ngươi ám vệ âm u lạnh thấu xương, giống như thần tiên bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế sống chết của hắn trong tay, áp lực đè ép khiến sống lưng Sở Dực phát lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
88 chương
101 chương