Á Nô
Chương 140
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Sau nửa đêm, Hồng Liên ra khỏi tẩm điện, liền kéo Biển Thập Tứ sang một bên.
"Hôm đó ngươi còn đưa xuân dược cho y đúng không?"
Giọng nói Hồng Liên phá lệ coi như khách khí, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Biển Thập Tứ nhướng mày hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Tuy là Hồng Liên da mặt dày, nhưng nhớ tới cả một đêm mây mưa triền miên cùng Tống Thanh, hai gò má cũng có chút đỏ ửng.
"Ngươi đừng quản ta làm sao biết......"
"Ta biết rồi!" Biển Thập Tứ bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói, "Ta nói hồ ly đực ngươi sao hôm nay sắc mặt hồng nhuận tinh khí sung mãn vậy, đi đường nói năng tuỳ tiện còn tập tễnh thành hình chữ bát......Hóa ra là có nam nhân thoải mãn."
"Cái này cũng có thể nhìn ra?" Hồng Liên kinh ngạc.
Biển Thập Tứ hừ một tiếng, nói: "Ngươi cũng không chịu nghĩ một chút xem bản Thần y làm cái gì, ngay cả các ngươi lăn qua lăn lại mấy lần ta còn nhìn ra được nữa là!"
Hồng Liên xùy một tiếng tỏ vẻ khinh thường, không xấu hổ ngược lại còn tự hào cười quyến rũ nói: "Ghen tị không ghen tị không? Chỗ kia của ngươi bị bỏ hoang chắc sắp trồng được cây rồi đi?"
"Phi! Không biết xấu hổ!" Biển Thập Tứ trừng mắt mắng, "Ngươi tưởng lão tử là loại người bán mông như ngươi chắc?"
"Lười tranh cãi với ngươi, dùng ta cho ngươi tương cốt, thân thể kiều diễm mềm mại, mông vểnh cao, mặc dù phóng túng trong Tần Hoài Lâu cũng được coi là cực phẩm, chờ ngươi nếm thử tư vị khoái hoạt trong đó, sợ là còn phong tình hơn ta......"
Hồng Liên xua xua tay, lén lút hỏi, "Dược kia...... Ngươi còn nữa không?"
Biển Thập Tứ há miệng thở dốc, mắng: "Ngươi không biết hai chữ tiết chế viết như thế nào sao? Không cẩn thận đóa hoa kia nứt ra, lão tử không vui lòng trị giúp ngươi!"
Hồng Liên không kiên nhẫn nói: "Việc này ngươi cũng đừng quản, ta bỏ bạc ra mua!"
Biển Thập Tứ hùng hùng hổ hổ nhét cho hắn một bao.
"Ngươi biết kiềm chế một chút." Biển Thập Tứ khinh thường nói, "Bạc thì miễn đi, vẫn là giữ lại để sau này ngươi trị bệnh hoa liễu (giang mai) đi!"
Hồng Liên nhét vào trong y phục, đi tới phía trước sung sướng khẽ ngân nga điệu hát dân gian.
"Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan*, y ê a~?"
*Trích trong bài thơ "Thương tiến tửu" của Lý Bạch, đại ý muốn nói đời người nếu có chuyện gì nên vui thì cứ thoải mái mà vui, đừng để mọi thứ trôi qua một cách nhạt nhòa vô vị.
Một luồng gió đêm thổi vào tẩm điện, ánh nến khẽ lay động, Quân Huyền Kiêu đang vùi đầu vào xử lý chính sự do hai ngày nay tích tụ lại, theo thói quen quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ngọc, trước kia hắn không có chừng mực mà chiếm hữu Thẩm Ngọc, lại không biết quý trọng, hiện tại chỉ cần nhìn y còn ở bên cạnh mình, đã cảm thấy đáng quý, cảm thấy mỹ mãn.
Lúc Biển Thập Tứ rời đi, Thẩm Ngọc lưu luyến không rời kéo lấy ống tay áo của Biển Thập Tứ, khiến Quân Huyền Kiêu càng trở nên chán nản, sự ỷ lại tín nhiệm của Thẩm Ngọc vào một người ngoài, đã vượt qua cả hắn.
Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Ngọc lại khôi phục an tĩnh im lặng không nói gì, bất luận Quân Huyền Kiêu nói với y cái gì, y cũng không chịu nói ra một lời.
Quân Huyền Kiêu không dám cưỡng ép bức bách y, Biển Thập Tứ đã đặc biệt căn dặn Thẩm Ngọc không thể chịu kích thích thêm nữa, nếu muốn có ngày y cởi bỏ lòng phòng bị, ngoại trừ đối tốt với y gấp trăm lần ra thì không còn biện pháp nào nữa.
"Ngọc Nhi, trước kia ngươi thích Bổn vương dạy ngươi viết chữ, ngươi xem, đây là tên ta và ngươi do trước kia ngươi sao chép lại, Bổn vương không nỡ vứt đi, vẫn luôn mang theo bên người......"
Quân Huyền Kiêu giống như nâng báu vật đưa ra trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó lại chuyên tâm nhìn quyển sách trong tay mình.
Mắt Quân Huyền Kiêu tối sầm lại, lẩm bẩm nói tiếp, hắn biết bản thân nói nhảm, nhưng hắn vẫn nhịn không được trong lòng có chút hy vọng, ngộ nhỡ Thẩm Ngọc đáp lại hắn thì sao?
"Ngọc Nhi, ta đã bố trí ổn thỏa một cái linh vị cho mẹ ngươi ở trong Thiên điện, nếu như ngươi nhớ bà ấy, cũng không cần đi ra ngoài cung nữa......"
"Ngọc Nhi, hôm nay ăn canh tuyết giáp* có hợp khẩu vị của ngươi không? Ngươi ngay cả một nửa cũng không ăn hết, ngày mai cũng không được kén ăn như vậy nữa."
*canh tuyết giáp: được chế biến từ tuyết giáp, tuyết giáp là lớp màng nhầy trong buồng trứng của con nhái tuyết cái sống ở những vùng có tuyết giá phía Bắc Trung Quốc. Là canh "hồi xuân" các cô ạ, má~ Quân Huyền Kiêu cho Ngọc Nhi uống canh hồi xuân.
//
<img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21366/f03a83c6b32f85fba95638bb680cd20a.jpg" data-original-width=640 data-original-height=427 style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21366/f03a83c6b32f85fba95638bb680cd20a.jpg" data-original-width=640 data-original-height=427 data-pagespeed-url-hash=2183515957 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Quân Huyền Kiêu cũng không biết mình đã lầm bà lầm bầm được bao lâu, lúc quay đầu lại, thấy Thẩm Ngọc không biết đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào, trong lòng còn ôm một quyển sách mới đọc được một nửa, cuộn tròn người, giống một con mèo nhỏ nằm nghiêng.
Quân Huyền Kiêu bước nhẹ chân đi qua, đắp chăn cho y, sau đó lại cẩn thận giúp y thay thuốc, hắn cố gắng nín thở, rất sợ Thẩm Ngọc tỉnh lại liền trốn hắn.
Cũng chỉ có thừa dịp Thẩm Ngọc ngủ rồi, Quân Huyền Kiêu mới có thể tới gần y một chút.
Quân Huyền Kiêu chống tay ở một bên giường, nhìn Thẩm Ngọc không chớp mắt, mặt mũi y thanh tú, đôi môi đỏ mềm, trước kia Quân Huyền Kiêu chỉ cảm thấy Thẩm Ngọc rất đẹp, liền nghĩ phải làm sao để chiếm đoạt giành lấy y, thậm chí vì sảng khoái, vô tình hủy hoại y, trên người y còn lưu lại dấu vết nhìn thấy mà giật mình, hiện tại mới hiểu được, y tốt, nên được bảo hộ, dành cho y tất cả yêu thương cũng không có gì là quá, bởi vì trên thế gian sẽ không có người thứ hai giống như y nữa.
Quân Huyền Kiêu hối hận bản thân cho tới bây giờ mới biết lĩnh ngộ.
Vuốt nhẹ bàn tay trái có hơi biến dạng của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu nhắm mắt cắn răng, làm sao lúc đó hắn xuống tay được, bẻ gãy xương tay của y?
"Ngọc Nhi, thực xin lỗi, nếu ngươi có thể hả giận, cho dù muốn xẻo thịt dỡ xương ta cũng nguyện ý! Ta sẽ chờ, chờ một ngày ngươi chịu liếc mắt nhìn ta một cái."
Trong lòng Quân Huyền Kiêu đắng chát, nhẹ nhàng phủ lên cánh môi của Thẩm Ngọc, đây là nụ hôn nhẹ nhất của Quân Huyền Kiêu, trong phút chốc liền tách ra, đây cũng là lần mà hắn cảm thấy thỏa mãn nhất, bởi vì có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thẩm Ngọc, hơi thở nhẹ nhàng, hắn cũng đã vui mừng không thôi.
...
Đến chuyên mục hôm nay có mấy chương?
1
2
3
4
5
Hết~
À mà có thể là 6 nha các cô!❤😂
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
88 chương
101 chương