Á Nô
Chương 107
Hai người thở dốc trải qua hồi lâu không giảm.
Thẩm Ngọc đầu óc trống rỗng, một lúc lâu không thể động đậy, thân thể mệt mỏi vô cùng, cứ như vậy ngồi ở trên người Quân Huyền Kiêu nghỉ ngơi khôi phục thể lực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Quân Huyền Kiêu, khẽ nhếch miệng cười giảo hoạt tà mị.
Thẩm Ngọc duỗi ra ngón tay thon dài, ở trên lồng ngực Quân Huyền Kiêu quệt một ít trọc dịch màu trắng sữa, thật nhanh bôi lên môi Quân Huyền Kiêu.
"Ngươi!!... Phi ----"
Quân Huyền Kiêu đang hưởng thụ dư âm của cuộc ái tình vừa rồi, không nghĩ tới Thẩm Ngọc sẽ dùng đến chiêu này, nổi cơn giận dữ ngồi bật dậy, lau lau môi, ở trên là chất nhờn, hắn trợn to hai mắt cơ hồ muốn giết người!
Lúc hắn nhổ ra trọc dịch, nếm được một mùi vị tanh nồng, hắn cảm thấy nhục nhã hơn bất kỳ sự mạo phạm nào!
Làm sao Thẩm Ngọc dám làm như vậy!
Thẩm Ngọc chỉ cười lạnh một tiếng, rời khỏi thân thể Quân Huyền Kiêu, sau đó cố nén đau đớn, rõ ràng chân vẫn còn vô lực run rẩy, còn có một vệt máu chậm rãi từ bắp đùi chảy xuống, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mặc vào y phục của mình.
Động tác lưu loát sinh động, cùng công tử phong lưu có thói quen ra vào thanh lâu giống nhau, sau đó lại nhặt y phục của Quân Huyền Kiêu lên, ném tới thân thể trần trụi của hắn, cực kỳ giống với thái độ trước đây Trấn Bắc Vương đối sử với y sau khi xong chuyện.
Ở lúc Quân Huyền Kiêu vẫn còn đang tức giận, Thẩm Ngọc đã làm xong động tác, sau đó nhanh nhẹn lấy giày ở dưới chiếu rơm đi vào.
Quân Huyền Kiêu giận đến nghiến răng nghiến lợi, như hổ vồ tới, đem Thẩm Ngọc kéo trở về, ấn ở dưới thân.
"Ngươi là có ý gì? Lấy Bổn vương.....ở trên người Bổn vương tìm niềm vui sao?".
Quân Huyền Kiêu thở dốc như trâu, vẻ mặt hung thần ác sát.
Thẩm Ngọc mang theo vẻ mặt không được bình thường ửng hồng, y sẽ không bị quyền uy của Trấn Bắc Vương dọa cho sợ nữa, cố tỏ ra ung dung dùng thủ ngữ nói.
"Có gì không thể sao? Ngươi hiện tại không phải là Vương gia cao quý, mà là một tù nhân trong thiên lao, làm tính nô một lần cũng không tính là bôi nhọ ngươi, ta rất hài lòng, bất quá ta quên mang theo ngân lượng."
Nhìn khóe miệng mang theo châm chọc của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu lửa giận công tâm, bóp lấy cổ họng của y, ngón tay giống như ưng trảo, khảm sâu vào trong da thịt Thẩm Ngọc.
Trong nháy mắt Thẩm Ngọc bị ngộp đến mặt đỏ bừng, bất quá nụ cười trên mặt trước sau quật cường, không chịu thay đổi.
Quân Huyền Kiêu cuối cùng vẫn buông lỏng ra, hung ác nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chỉ như vậy là có thể chọc giận cùng làm nhục ta, người ở dưới thân hầu hạ Bổn vương là ngươi, bị làm một lần, liền vĩnh viễn không thể trở mình lên được, hừ."
Thẩm Ngọc chờ huyết sắc trên mặt tiêu giảm đi mới bình tĩnh trở lại dùng thủ ngữ nói: "Đa tạ ơn tha chết, ta không có ngân lượng, vậy liền thưởng ngươi một món đồ đi."
Thẩm Ngọc từ trong tay áo ném ra một vật, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi lao ngục, nhìn như tiêu sái, trên thực tế mỗi bước đi đều khập khà khập khễnh.
Quân Huyền Kiêu nhận lấy nhìn qua một cái, là một chiếc chìa khóa, nhìn hình dáng rõ ràng là chìa khóa mở còng tay chân cho hắn, Quân Huyền Kiêu đồng tử co rút lại.
"Ngọc Nhi!".
Thẩm Ngọc đã không còn sức để dây dưa cùng Quân Huyền Kiêu nữa, y đã đưa ra quyết định, chỉ mong đời này không còn gặp lại nhau nữa.
Thời điểm Thẩm Ngọc đi ra khỏi phòng giam Trấn Bắc Vương, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Chẳng biết từ lúc nào, tất cả lính canh ngục trong Thiên Lao đã ngã xuống, mấy người mặc y phục giống như lính cai ngục, cầm đao kiếm, từng người từng người đi qua, ở trên cổ người hôn mê cắt một cái, máu bắn ra tung tóe, ở không có tri giác một mạng người biến mất.
Đây là.... xảy ra chuyện gì?!
Thẩm Ngọc nhìn từng cỗ thi thể, thân thể cứng ngắc, mấy tên cầm đao kiếm trong tay kia nhìn thấy y không có chút phản ứng nào, như cũ làm việc của mình.
"Ngọc Nhi."
Một bàn tay vỗ lên bả vai của y, Thẩm Ngọc sợ hết hồn, quay đầu lại, thế mà lại là Quân Huyền Kiêu đã thoát khỏi vây khốn.
Là Quân Huyền Kiêu mua chuộc lính canh ngục? Đây là...đã sớm có kế hoạch cướp tù?
"Bọn họ vốn là người của Bổn vương." Quân Huyền Kiêu một lời nói thẳng ra, giải đáp nghi ngờ của Thẩm Ngọc, "Bằng không Bổn vương làm sao dám đi thiên lao một lần?".
Thẩm Ngọc há miệng, thật lâu không có cách nào bình tĩnh lại, Trấn Bắc Vương so với tưởng tượng của y, còn muốn lòng dạ thâm sâu hơn, tầm nhìn lâu dài.
Hóa ra..... ngay cả bị bắt cũng nằm trong kế hoạch của hắn? Hắn tại sao phải làm như vậy?
Thẩm Ngọc môi trắng bệch, vô lực dùng thủ ngữ nói: "Xem ra ta phí hết tâm tư trộm chìa khóa từ Diệp Đế, chỉ là làm việc uổng công vô ích, ngươi căn bản không cần ta cứu."
Thẩm Ngọc có loại cảm giác thất bại, vốn là mượn cơ hội này làm nhục Trấn Bắc Vương một phen, ở trước mặt hắn lại là ấu trĩ buồn cười, vẽ rắn thêm chân*.
"Không quản ngươi vừa rồi thế nào nỗ lực làm nhục Bổn vương, một phần tâm ý này của ngươi, Bổn vương ghi tạc ở trong lòng, cũng không so đo tính toán với ngươi nữa."
Quân Huyền Kiêu trầm ngâm chốc lát, giống như hạ xuống một quyết định, hai tay khoác lên bả vai của Thẩm Ngọc.
"Ngọc Nhi, cùng Bổn vương đi chứ?".
Thẩm Ngọc nhìn ánh mắt sâu như u cốc kia của hắn, làm thế nào cũng không suy đoán được tâm tư cùng hỉ nộ trong đó. Thẩm Ngọc sau đó liền hiểu, Quân Huyền Kiêu hỏi y câu này, là hắn cảm thấy có chút lương tâm, cũng là bởi vì mình trộm được chìa khóa, ít nhiều cũng đánh động được tâm địa sắt đá của hắn.
Đáng tiếc lúc đó y đã lắc đầu cự tuyệt.
...
*Vẽ rắn thêm chân: làm những chuyện vô ích
Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên. Nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân chưa vẽ xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
88 chương
101 chương