Á Nô

Chương 105

Cách một hai ngày Thẩm Ngọc lại nhân cơ hội chuốc say Diệp Đế, lén lút đi Thiên Lao một chuyến, trước khi Diệp Đế Tiêu Hề Diệp tỉnh rượu đem lệnh bài trả về. Thẩm Ngọc tự nhận là đi bức cung, Quân Huyền Kiêu lại thích thú, cũng không thèm để ý trên người có vết thương. Càng về sau Thẩm Ngọc càng mờ mịt, y không biết mình là đi ép hỏi tung tích của mẹ, hay là lo lắng Trấn Bắc Vương chết ở Thiên Lao. Thẩm Ngọc cũng tự ý thức được tiếp tục như vậy cũng uổng công vô ích, đến cuối vẫn là mình rơi vào hố sâu không thể thoát ra. Chán nản qua năm ngày, Thẩm Ngọc quyết định đi gặp Trấn Bắc Vương một lần cuối. "Ngọc Nhi, ngươi mấy ngày nữa không đến thăm Bổn vương, Bổn vương cũng phải tự mình đi tìm ngươi." Câu nói đầu tiên Trấn Bắc Vương nói khi nhìn thấy Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc không trả lời, Quân Huyền Kiêu chính mình cũng bị nhốt ở trong Thiên Lao không có cách nào thoát thân ra được, làm thế nào đi tìm y? Nói khoác mà không biết ngượng. Thẩm Ngọc mệnh cho lính canh ngục tháo gông cùm trên người Quân Huyền Kiêu xuống, lính canh ngục vốn là không chịu, lại e sợ lệnh bài ở trong tay Thẩm Ngọc nên mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng mà không thể giúp Quân Huyền Kiêu mở còng tay chân được. "Ai....tay chân Bổn vương đều đã tê hết rồi, Ngọc Nhi, ngươi giúp Bổn vương xoa bóp.". Quân Huyền Kiêu than thở một tiếng, đi đứng vận động một chút, sau đó nằm xuống chiếu ở bên cạnh Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc đương nhiên sẽ không lại nghe mệnh lệnh từ hắn nữa, chỉ là như thường lệ lấy ra đồ ăn cùng thuốc mỡ, giúp hắn xử lý vết thương. Diệp Đế cũng không dùng hình phạt đối với Quân Huyền Kiêu nữa, hắn biết trừ để hả giận ra thì cũng chẳng có ích lợi gì, cho nên những vết thương cũ đã bắt đầu khép lại kết vảy. Thẩm Ngọc cúi đầu bôi thuốc, cẩn thận đều đều xoa lên, từ trên lồng ngực rồi xuống đến bụng của hắn, Thẩm Ngọc đối với thân thể này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, hắn nơi nào có mấy khối bắp thịt lồi ra, nơi nào có mấy vết thương cũ để lại sẹo, nơi nào có nhiều lông tơ cũng đều rõ rõ ràng ràng, Thẩm Ngọc lại cảm thấy nực cười, ngoại trừ thân thể này của Trấn Bắc Vương ra, mình không hiểu chút nào về hắn hết. Hai người từ lúc mới bắt đầu, đã là thân thể trên thân thể gắn liền chặt chẽ, một người dốc hết mình hầu hạ, một người thô bạo hưởng thụ, một mối quan hệ như vậy có thể dài lâu mới là kỳ lạ. Thẩm Ngọc thầm thề, đây là lần cuối, từ nay về sau trong đầu không lại có người này, Quân Huyền Kiêu về sau sống hay chết cũng không còn quan hệ gì đến y nữa. "Ngọc Nhi, ngươi hôm nay sao không tra hỏi Bổn vương nữa?" Thẩm Ngọc lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, tay của mình đặt ở trên lồng ngực Quân Huyền Kiêu, giữ động tác bôi thuốc đã lâu. Một luồng cảm xúc ưu tư tích tụ đã lâu xông thẳng lên đầu, Thẩm Ngọc bỗng nhiên cúi người xuống, mạnh mẽ cắn một cái lên lồng ngực Trấn Bắc Vương, y dùng mười phần khí lực, đem tất cả yêu hận của mình đối với Trấn Bắc Vương, từng cái từng cái tích tụ ở trên miệng. Da bị cắn phá, răng Thẩm Ngọc đâm vào thật sâu. "Tại sao....tại sao lại nói lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ta? Tại sao muốn chơi đùa ta...tại sao đối với ta vô tình, hiện tại lại giống như không có chuyện gì xảy ra giỡn cợt ta....." Thẩm Ngọc đầu óc một mảnh hỗn loạn, y có nhiều lời muốn hỏi Quân Huyền Kiêu, nhưng y cũng biết, mình mở không ra tâm của Trấn Bắc Vương, Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ chân chính động tình với y, mới có thể đến đi tự nhiên, tại trái tim của mình tàn nhẫn giày xéo một lần, sau đó toàn thân trở ra. Quân Huyền Kiêu bất động thanh sắc, mặc y gặm cắn. Thời điểm Thẩm Ngọc buông hàm răng ra, lồng ngực Quân Huyền Kiêu xuất hiện một đạo vết thương mới, vẫn còn đang rỉ máu. Lưỡi cùng kẽ răng Thẩm Ngọc tràn ngập một luồng máu tanh, y liếm răng một cái, đây là máu của Trấn Bắc Vương, cùng với người thường giống nhau cũng là tanh ngọt ấm nóng, nhưng vì cái gì lại cố tình lạnh nhạt với y đến như thế. Thẩm Ngọc cười, nhưng đáng tiếc y là người câm, không thể cất tiếng cười to được, y rất vui, cuối cùng cũng có thể để lại dấu ấn của mình trên người Trấn Bắc Vương, nếu không thể khắc ở trong lòng hắn, vậy dùng biện pháp này cũng không tệ. Về sau Quân Huyền Kiêu nhìn thấy ấn ký này, thì có thể nhớ tới mình, Thẩm Ngọc chính là muốn nhân cơ hội này gặp quỷ phát điên, lại để cho người nam nhân khiến y nhận hết đau khổ nhớ tới, mình có bao nhiêu yêu hắn thì có bấy nhiêu hận hắn. "Cắn đến đủ tàn nhẫn..." Quân Huyền Kiêu âm thanh trầm thấp, bỗng nhiên xoay mình một cái, đem Thẩm Ngọc đặt ở dưới thân, đụng đổ cả hộp thức ăn cùng hộp thuốc đặt ở bên cạnh. Hắn muốn làm cái gì?! Thẩm Ngọc hoảng sợ muốn đẩy Trấn Bắc Vương ra, nhưng Quân Huyền Kiêu thân thể cường tráng, khí lực so với y lớn hơn không biết bao nhiêu, vẫn không nhúc nhích chút nào giam cầm y. Trấn Bắc Vương lúc này ánh mắt nóng rực rất có tính xâm lược, giống như một con sư tử đang tập trung nhìn con mồi, Thẩm Ngọc đối với ánh mắt này không thể quen thuộc hơn được nữa, trước đây Trấn Bắc Vương thời điểm muốn đều như vậy. "Ngọc Nhi, ngươi lại học được chiêu thức của ai? Ngươi cắn một cái này, cắn đến Bổn vương dâng lên hứng thú." Dưới tình hình như thế này, hắn còn muốn làm loại chuyện đó sao?! Quả nhiên là cầm thú! Thẩm Ngọc vừa thẹn vừa giận, muốn tránh thoát khỏi người Quân Huyền Kiêu, thế nhưng dùng hết sức lực cũng không thể đẩy hắn ra được. Thẩm Ngọc nhanh trí, cộng thêm vào đó là lòng phẫn hận, cong lên đầu gối, tàn nhẫn mà hướng lên trên đỉnh đầu, ở giữa một vật hùng dũng oai vệ nào đó. "A ----". Vật này có cứng rắn đến đâu đi nữa, cũng là bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân, Trấn Bắc Vương hít vào một ngụm khí lạnh, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sức nặng toàn thân đặt ở trên người Thẩm Ngọc. "Ngọc Nhi.... ngươi đây là muốn Bổn vương tuyệt hậu sao, sau này Bổn vương không thể có hài tử, liền đem ngươi thao lộng đến mang thai, sinh hài tử cho Bổn vương!". Quân Huyền Kiêu bị đá một cái nổi trận lôi đình, hung tợn nói lời thô bạo xấu xa, cùng phường lưu manh giống nhau, giọng trầm thấp chứng tỏ hắn đã bị chọc giận. Thẩm Ngọc bị làm nhục như thế cũng đâm ra mù quáng, hô hấp dồn dập mà quyền đấm cước đá. Quân Huyền Kiêu nắm lấy cánh tay đang đánh loạn của Thẩm Ngọc đẩy lên, thô lỗ hôn lên môi Thẩm Ngọc, dùng đầu lưỡi ấm áp cạy ra môi y, không để ý hết thảy mà đấu đá bừa bãi, giống như là mạng của Thẩm Ngọc cũng phải cướp đi.