A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!
Chương 28
– Lão lưu manh
Auckland là một hải cảng thuộc New Zealand, nó là sự kết hợp giữa hai nền văn hóa Tây Á và đô thị hiện đại.
Khỏi cần hỏi cũng biết, mục tiêu quan trọng nhất của An Dật lần này chính là tòa tháp Sky Tower cao nhất NewZealand nằm ở trung tâm thành phố Auckland.Nhìn vẻ mặt hồ hởi giống hệt trẻ con của An Dật, Trần Trăn không thể làm gì khác hơn là đành phải tự bỏ tiền túi ra mời hắn tới Sky Tower ăn cơm.
Đương nhiên, hai người đi cùng là Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm cũng được hưởng phúc lây, chính bọn họ cũng không ngờ đến là mình lại có thể ngồi ăn cơm trong nhà hàng xoay tròn của tòa tháp Sky Tower nổi tiếng này.
Còn Trần Trăn thì lại nghĩ, muốn để người yêu tương lai của mình được vui vẻ, tốn kém một chút cũng rất đáng.
Ai kêu An Dật nhà y là đồ keo kiệt, bủn xỉn làm gì.
“Thật ra Sky Tower vào ban đêm cũng rất hấp dẫn.” Trần Trăn ngẫu nhiên nói một câu.
Ba cậu con trai chưa từng thấy qua cảnh đó liền lập tức trưng ra bộ mặt sùng bái: “Giám đốc, anh đã từng tới đây?”
Trần Trăn gật đầu: “Tôi có tới Auckland vài lần.”
Khóe miệng An Dật hơi giật giật: “Đừng có chọc tức tụi này. Tôi cũng đã tới New Zealand mấy lần rồi, chẳng qua do bận bịu quá nên không có thời gian đi chơi thôi!”
Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm dị khẩu đồng thanh: “Hai người các anh cũng đừng có chọc tức người khác.”
“Đừng quên là chúng ta tới đây để làm việc.” Trần Trăn hảo tâm nhắc nhở một câu.
“Kết hợp giữa vừa làm vừa chơi là tác phong xưa nay của tôi.” An Dật hừ một tiếng.
“Vậy chút nữa cậu cứ việc dốc sức mà làm.” Trần Trăn trái lại không hề để ý.
“. . . . . .” An Dật đang đeo máy ảnh trên lưng rất muốn tông cửa chuồn ra ngoài.
Sau khi ăn xong cơm ở nhà hàng xoay tròn, thời gian còn lại bọn họ hầu như chỉ đi tham quan lấy cảnh là chính.
Vì vậy bốn người bắt đầu quá trình làm việc.
Ở độ cao 190m trở lên, tháp có khá nhiều đài ngắm cảnh và một số lớn kính viễn vọng để du khách có thể thuận tiện xem toàn cảnh Auckland, vì thế An Dật đi tới đó chọn cảnh trước tiên.
Trần Trăn nói mọi việc đều nghe theo hắn an bài, nên bốn người liền khởi hành.
Ở nơi này du khách phải có gan lắm mới dám đứng trên sàn thủy tinh ngắm nhìn cảnh vật dưới chân. Cúi đầu xuống, đường phố đô thị sầm uất náo nhiệt đều nằm trong tầm mắt.
Thế nhưng An Dật lại có chứng sợ độ cao, hắn sống chết cũng nhất định không dám đứng trên đó.
Dù Trần Trăn có vừa đấm vừa xoa uy hiếp dụ dỗ, An Dật cũng nhất định không chịu đi.
Kết quả rơi vào đường cùng, Trần giám đốc đành phải tự mình động thủ cầm máy ảnh đi chụp hình.
Ai kêu An Dật không chịu cố gắng chứ.
“Những thứ này đều là tôi chụp đó.” Trần Trăn dương dương tự đắc cầm máy ảnh trong tay, vẻ mặt cười đến mức xấu xa nói với An Dật, “Cậu cứ như thế này thì khi trở về nhất định sẽ bị Diệp Tử Thông giũa cho một trận.”
An Dật cắn cắn chai nước, thần tình oán hận: “Nguyên tắc là quan trọng nhất, tuyệt không nhượng bộ !”
Trần Trăn nhếch mày: “Nga? Nguyên tắc của cậu chính là tuyệt đối không đi tới mấy chỗ cao?”
An Dật tức thì nhe răng múa vuốt: “Em gái anh, cái đó là sàn thủy tinh! Là sàn thủy tinh đó, anh có hiểu hay không? ! Có thể nhìn thấu luôn bên dưới! Tôi vừa mới liếc qua thì chân đã muốn nhũn ra rồi, còn chụp hình cái con khỉ gì nữa!”
Trần Trăn: “Cậu đứng không vững thì có thể nói với tôi, tôi sẽ ôm cậu.”
An Dật trợn trắng mắt: “Quên đi, coi như tôi chưa nói gì hết.”
Nhưng điều khiến An Dật sầu não nhất chính là, Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm có vẻ như đang chơi vui muốn chết.
Tìm suốt một ngày trên Sky Tower, cuối cùng bọn họ cũng chọn cảnh xong xuôi.
Đương nhiên, toàn bộ số đó đều là do Trần Trăn tự tay chụp, Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm thì làm trợ lý giúp y chắn nắng lấy nắng đủ thứ linh tinh.
Mà An Dật do mắc chứng sợ độ cao nên chỉ có thể đợi ở một bên nhìn bọn họ bận bận bịu bịu.
Nhưng nói thật, An Dật không ngờ tới ngay cả kỹ thuật chụp ảnh Trần Trăn cũng chuyên nghiệp như vậy.
Quả nhiên kẻ có thể đi lên vị trí giám đốc này đều là người toàn năng.
Quay lại khách sạn, Trần Trăn đem toàn bộ ảnh mà y đã chụp đưa vào trong laptop.
Sau đó nhanh chóng sử dụng MSN liên lạc với nhân viên quản lý của cục du lịch quốc tế ở đây, thời gian tiếp theo đó y đều bận rộn sàng lọc chon lựa ra một số bức ảnh tinh xảo nhất.
Đáng lẽ những việc này đều phải do An Dật làm.
Trong lòng có một loại cảm xúc khó nói thành lời — An Dật mới từ trong phòng tắm đi ra, nhìn Trần Trăn đang bận rộn làm việc, bỗng cảm thấy người này thật sự là có quá nhiều mặt.
Có đôi khi lãnh khốc vô tình, thỉnh thoảng lại không hề đứng đắn, và cũng có khi y vô cùng xấu xa, nhưng cũng lắm lúc biết dịu dàng quan tâm. . . . . .
Khiến An Dật không hiểu nổi đâu mới là bộ mặt thật của Trần Trăn, hoặc giả toàn bộ những cái đó đều là bộ mặt thật của y.
Cảm giác được ánh mắt của An Dật, Trần Trăn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cậu đừng nhìn tôi như thế, sẽ để lộ sự thật là cậu yêu tôi đó.” Trần Trăn cười nói.
“Yêu em gái anh!” An Dật nổi quạu cự lại, tên đàn ông này sao lại là người biết dịu dàng quan tâm cho được, nhất định là ảo giác!
“Nếu tôi thật sự có em gái thì tôi sẽ ghen với em ấy.” Trần Trăn bĩu môi.
“. . . . . . Lão lưu manh.” An Dật nghẹn lời thốt ra một câu.
Trần Trăn ngừng động tác trên tay lại, nhìn An Dật ngồi trên giường uống trà, có hơi tủi thân nói: “Tôi mới hai mươi bảy, còn chưa già mà?”
“Đối với tôi thì anh đã già rồi.” An Dật không sợ chết đả kích y.
“Vậy, có muốn tôi chứng minh là tôi không hề già hay không?” Trần Trăn nhìn hắn, mắt lóe lên tia sáng gian manh như tên trộm.
“Chứng minh kiểu gì?” An Dật trưng ra vẻ mặt ngờ ngệch hỏi.
Lúc mà Trần Trăn dùng tốc độ cực nhanh đè hắn xuống giường, An Dật mới hiểu ra.
“Kháo, chứng minh ông nội anh! Chuyện anh già hay không già liên quan gì tới P của tôi! Đừng có đè tôi!” An Dật ngọ nguậy.
“Cái miệng khiếm ** này!” Trần Trăn nói xong câu đó, túm lấy cằm An Dật hung hăng hôn xuống.
Nhưng trò giãy dụa của An Dật trước đến nay chưa bao giờ có hiệu quả.
Thế nên lần này vẫn là bị Trần Trăn mặc ý đòi hỏi.
Nụ hôn của Trần Trăn bao giờ cũng khiến An Dật có cảm giác rất nóng cháy. Nụ hôn của y vừa tựa như vui đùa, lại vừa tựa như ve vãn.
An Dật thấy chuyện này thật sự rất đáng sợ, bởi vì rõ ràng là hắn càng ngày càng có cảm giác với nó.
Bất quá Trần Trăn dường như đang cố tình, khơi mào cảm giác của An Dật xong lại rề rà không giúp hắn giải tỏa.
Cuối cùng An Dật thật sự không tài nào chịu nổi nữa, quát lên: “Anh con mẹ nó có dám đừng lúc nào cũng hôn tôi như thế hay không? ! Làm chuyện khác đi!”
Trần Trăn dán sát bên tai hắn cười khẽ, nói: “Muốn tôi làm gì nào?”
An Dật: “Kháo! Anh làm đàn ông thật sự quá thất bại!”
Trần Trăn: “. . . . . .”
An Dật nghĩ thầm, dù sao thì trước mặt Trần Trăn mình cũng chẳng còn hình tượng gì nữa rồi, thế là bắt đầu tự mình làm dịu mình.
Không ngờ tới An Dật lại có thể làm cái trò tự an ủi trước mặt mình như vậy, Trần Trăn có hơi kinh ngạc: “Cậu gấp như thế sao?”
An Dật trưng ra vẻ mặt muốn cắn chết y: “FML, lỗi của ai? !”
Trần Trăn nhịn cười: “Thật ra cậu có thể kêu tôi giải quyết giúp cậu.”
An Dật: “Không hiếm lạ!”
Trần Trăn: “Đúng là khiếm **”
An Dật: “. . . . . .”
Sau đó An Dật mới nhận ra là mình đã châm dầu vô lửa, bởi bất luận hắn chống cự như thế nào, Trần Trăn cũng không chịu buông tha hắn.
Mới đầu An Dật còn kiềm chế không lên tiếng, hưởng thụ sự âu yếm của Trần Trăn, nhưng lúc tay Trần Trăn lần mò tới đùi hắn, đầu gối hắn liền run run, lập tức chửi xối xả: “Kháo, Trần Trăn. . . . . . Anh con mẹ nó tính làm gì. . . . . . ?”
Trần Trăn ôm cả người hắn lên, để hắn dạng chân mặt đối mặt ngồi trên đùi mình, vỗ vỗ nhẹ cái mông hắn: “Có dám không ngoan hay không nào?”
“Ngoan em gái anh, coi chừng tôi cắn người!” An Dật nhe răng trợn mắt hầm hừ nói.
“Xem ra cậu muốn tôi dùng tới sức mạnh mới chịu đúng không?” Trần Trăn nhếch chân mày.
“. . . . . .” An Dật hiểu, dù sao đi nữa cũng đều bị y thượng, có lẽ phối hợp một chút để tránh chịu đau thì tốt hơn. . . . . . “Anh nhẹ nhẹ một chút. . . . . .”
Trần Trăn: “. . . . . .”
. . . . .
Sáng hôm sau, An Dật thức dậy là do bị Trần Trăn hôn.
Nhìn cái mặt Trần Trăn đang rạng rỡ cười với hắn, An Dật rất muốn giả bộ không biết y.
“Nè giám đốc, anh cứ cười như thế này thì tôi thật sự không quen biết anh đâu!” An Dật bực mình nhả một câu.
Đối với thái độ của hắn Trần Trăn cũng không hề bất ngờ: “Tối qua cậu rất ngoan à nha, tôi còn nghĩ cậu thông suốt rồi muốn tựa vào lòng tôi ấy chứ?”
An Dật trừng mắt: “Tối qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Trần Trăn: “Sao?”
An Dật: “Bởi vì nếu tôi không phối hợp anh sẽ dùng vũ lực.”
Trần Trăn: “Cậu thức thời vậy sao?”
An Dật: “Cái đó, cái đó. . . . . .”
Trần Trăn: “Vậy sau này cứ tiếp tục thức thời như thế đi.”
An Dật: “Này, tôi không quen anh.”
Trần Trăn: “Bé ngoan, tôi là ba của em.”
An Dật: “Anh là cháu của ba tôi thì có!”
Trần Trăn: “Xem ra cậu vẫn còn khiếm **”
An Dật: “. . . . . . Mông tôi đau.”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
41 chương
70 chương
30 chương