A Nam

Chương 7

Thành Vân bắt điện thoại. “Tiểu Vân!” “Lý tổng.” “Đang làm gì vậy?” Thành Vân tựa vào bậc thang cứng phía sau nói: “Không làm gì cả.” “Không làm gì cả là làm gì?” “…” Đây là cuộc điện thoại chả có nội dung gì, nhưng Thành Vân đã nhận được rất nhiều cuộc gọi như vậy từ Lý Vân Sùng, nhiều đến mức không đếm xuể. Mỗi lần cô đi công tác, Lý Vân Sùng sẽ gọi điện thoại  hằng ngày. Có khi là bàn việc công, có khi chỉ nói đôi ba câu vu vơ. Trên sân khấu người dẫn chương trình đã giới thiệu xong, chương trình bắt đầu mở màn, tiết mục đầu tiên là tiết mục múa. Sau phút an tĩnh ngắn ngủi, trên khu đất trống vang lên tiếng lục lạc leng keng. Hai hàng cô gái người Miêu từ từ đi ra từ hai bên cánh gà, đầu cài trang sức bạc, ăn mặc lộng lẫy, mặt nở nụ cười. “Ôi chao, anh ở đây mệt không chịu nổi, em lại đang đi du lịch vui vẻ.” Thành Vân nhìn đồng hồ, vào giờ này dựa theo kế hoạch dưỡng sinh của Lý Vân Sùng thì hẳn đã tan việc về nhà. Lại nghe thấy giọng ông lười biếng, cô biết rằng mình đã đoán đúng. Thành Vân suy nghĩ chắc hẳn ông đang nằm trên chiếc giường lớn, chờ đầu bếp nấu canh mang lên. Đó là chiếc giường gỗ tử đàn ông rất thích mới mua hồi đầu năm với giá hai triệu. Thành Vân không hiểu mấy thứ đó có ích lợi gì, do Lý Vân Sùng từ từ giải thích cho cô. Cô nhớ lại cách đây không lâu lúc cô chưa đi công tác, Lý Vân Sùng gọi cô đến nhà, ông còn đích thân xuống bếp. Sau khi cơm nước xong hai người uống trà tán gẫu, đúng lúc ông nhắc đến chiếc giường này. “Gỗ tử đàn là “vàng trong các loại gỗ”, ngủ lâu trên người sẽ có hương thơm. Mà cây tử đàn còn xua đuổi côn trùng, vào mùa hè cũng không bị muỗi đốt. Chiếc giường của anh được làm cầu kỳ, đánh bóng bằng cỏ Mộc Tặc, bản thân cỏ Mộc Tặc tán phong giải nhiệt, đánh bóng lên giường tử đàn càng có tác dụng điều tiết khí huyết, lưu thông máu và dưỡng da.” Ông nói hứng khởi, còn lôi kéo Thành Vân vào phòng xem: “Nào, Tiểu Vân, em xem phần đầu giường chạm trổ hoa văn của anh đi, khi sờ vào sẽ tỏa ra hương gỗ. Nó không chỉ có thể giúp an thần, đầu óc tỉnh táo mà còn dần dần còn có thể ngăn ngừa tế bào chết, giảm nếp nhăn, làm đẹp da nữa đấy.” Thành Vân đưa tay sờ thử, quay đầu cười đùa: “Anh nên chuyển sang nghề bán giường đi, nhân viên cửa hàng cũng nói không bằng anh đâu.” Lý Vân Sùng cũng cười: “Được thôi, sau này anh về hưu, mua một căn tứ hợp viện trong ngõ hẻm nào đó ở Bắc Kinh. Một năm đi ra ngoài hai mùa xuân, thu để tìm hàng, thời gian còn lại sẽ ở trong nhà.” “Vậy làm sao mà buôn bán?” “Em không hiểu rồi, nhà buôn chân chính đều tự mình tìm nhà bán, nhưng đồ bán đưa đến cửa người ta không xem vừa mắt đâu.” Thành Vân nói: “Nhà buôn? Giống như anh đó hả?” Lý Vân Sùng gật đầu không biết xấu hổ: “Giống như anh vậy.” Mặt trời đã xuống núi, trung tâm biểu diễn đã lên đèn. Tiết mục múa của cô gái người Miêu đã kết thúc, hiện tại đổi sang một người đàn ông lên sân khấu. Thành Vân chỉ lo tranh luận với Lý Vân Sùng, không nghe thấy người chủ trì giới thiệu tiết mục gì. Xem một hồi mới biết được người đàn ông này thổi nhạc bằng lá cây. Thành Vân đưa di động ra xa một chút, hướng về phía sân khấu chính giữa. “Có nghe thấy không?” “Nghe thấy, đây là gì?” “Có một người đàn ông thổi nhạc bằng lá cây.” Lý Vân Sùng nói: “Lá cây à? Sao lớn tiếng như vậy được?” “Anh đần à? Đương nhiên là gắn micro rồi.” Lý Vân Sùng khá ai oán: “Ôi, chê anh đần kìa.” “…” Mỗi lần Lý Vân Sùng làm ra vẻ như thế nói chuyện, Thành Vân đều giữ im lặng. Không phải cô không biết ông sẽ nói tiếp cái gì mà làcô biết rất rõ nói gì có thể khiến ông vui vẻ, nói gì có thể khiến ông ngột ngạt, nói gì có thể khiến cuộc nói chuyện này vẫn tiếp tục không ngừng. Nhưng những năm gần đây, cô rất ít khi nói tiếp lời ông, mà Lý Vân Sùng cũng không để ý. Theo lời ông nói, sự ăn ý giữa bọn họ đã có từ rất nhiều năm trước. Lý Vân Sùng năm nay bốn mươi bảy tuổi, đó là một độ tuổi lưng chừng. Nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao đã gần năm mươi rồi mà. Nhưng lớn thì thật sự cũng không lớn lắm. Căn cứ vị trí hiện nay ông đang giữ, phần lớn người bằng tuổi Lý Vân Sùng đều thấp hơn chức vụ của ông hai bậc. “Thấy em nhàn nhã như vậy anh cũng muốn đi chơi.” Thành Vân cười: “Anh à? Anh hận không thể cả đời dính trong nhà, người khác mời anh còn không đi, còn nói là muốn đi đâu chơi chứ?” “Cái gì mà dính trong nhà chứ hả?” – Lý Vân Sùng nói – “Như anh gọi là bảo dưỡng.” “Anh là đồ lười thì có.” Lý Vân Sùng kiên nhẫn giải thích: “Anh không phải lười, em xem không khí Bắc Kinh hiện tại đi, giống như là muốn lấy mạng người ta vậy. Trong nhà anh có nhiều lớp lọc không khí như vậy nhưng khi hít vào vẫn còn thấy bụi đây, không khí như vậy làm sao ra khỏi nhà được.” Thành Vân thản nhiên nói: “Vậy dọn nhà đi là được rồi.” Người đàn ông đã thổi đến bản nhạc thứ hai, âm thanh cổ xưa ngân dài. Trời càng lúc càng tối khiến ngọn đèn bên cạnh trông có vẻ vô cùng sáng ngời. Sau sân khấu có đèn điện chiếu sáng, còn phía trước là đốt đuốc. Hiện tại rất hiếm thấy đuốc thật, mắt Thành Vân nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng tựa như bị thôi miên. Lý Vân Sùng im lặng một hồi mới từ từ nói: “Được, mấy năm nữa anh về hưu phải đi tìm một nơi không người để dưỡng lão. Em thích nơi nào?” Thành Vân khẽ cười: “Anh tìm nơi dưỡng lão đâu có liên quan gì đến việc em thích.” “Vậy anh thử nghĩ xem anh thích nơi nào.” – Lý Vân Sùng ờ thật dài, nói – “Tối thiểu thì phong cảnh phải đẹp, giao thông có thuận tiện hay không chỉ là thứ yếu, không khí phải trong lành một chút, không thể giống như Bắc Kinh hít thở như phải gắn máy lọc vậy. Tốt nhất là mùa đông đừng quá rét, không đổ tuyết càng hay. Ừ… Anh nghĩ xem còn gì nữa nào…” Xem ra là không sao rồi. Thành Vân nghĩ thầm, hiện tại Lý Vân Sùng có thời gian nhàn rỗi tha hồ tưởng tượng về tương lai như vậy, chắc hẳn chuyện Viện Kiểm Sát và Cục Bảo Giám đã giải quyết xong xuôi. Tiết mục tiếp theo lại là múa, lúc này là nam nữ cùng múa với nhau. Trời tối như thế ngoại trừ cây đuốc ra thì người ngồi bên dưới căn bản chẳng thấy rõ gì cả. Ngồi lâu thấy hơi lạnh, Thành Vân dứt khoát đứng lên hoạt động một chút, chuẩn bị rời khỏi đó. “Ôi, em nghĩ giúp anh xem còn cần gì nữa không?” “Còn cần anh về hưu đã.” “…” Thành Vân ngồi ở vị trí trung tâm, lúc đi ra ngoài người bên cạnh phải nhường lối cho cô. Cô đi đến gần sân khấu thì bỗng ngừng lại. “Chính xác là cần về hưu thật.” – Lý Vân Sùng nói trong điện thoại – “Hiện tại tuổi hưu trí đã được chỉnh sửa lại, vị trí của anh phải sáu mươi tuổi mới về hưu được. Nếu không như vậy thì đáng lẽ anhđến năm mươi lăm tuổi đã được về hưu rồi. Thôi tìm nơi non xanh nước biếc mà dưỡng lão được không?” Thành Vân đi lên trước vài bước đến hàng đầu tiên sát sân khấu. Cách đó không xa, màn múa đang đến đoạn cao trào. Tiết mục múa này chẳng hề có nhạc, toàn bộ âm thanh đều do người múa tạo ra. Trên người các cô gái Miêu rất nhiều lục lạc và miếng bạc đeo trên cổ tay, cổ chân, cánh tay và cả phía sau lưng. Đàn ông thì chia thành hai nhóm. Một nhóm thì thổi khèn, cây khèn dài hai thước, vừa thon vừa nhọn, phía trên cột một dải băng đỏ, người vừa lắc lư thì dải băng cũng bay phất phơ theo. Nhóm đàn ông khác thì khiêu vũ xen kẽ giữa các cô gái. Tiếng miếng bạc kêu leng keng vang vọng khắp nơi, giống như cả thung lũng đều vang dậy xào xạc. Thành Vân chăm chú nhìn một người trong đó. “Cũng được…” – Cô khẽ nói – “Tìm nơi non xanh nước biếc mà dưỡng lão đi.” “Em đề cử nơi nào?” Người đó mặc trang phục người Miêu bằng vải thô màu xanh đen, đội nón màu xanh nhạt. Tuy là mùa đông nhưng vì yêu cầu của buổi biểu diễn nên quần áo không dày, thậm chí áo còn hơi phanh ngực. “Nơi nào cũng được, anh cần không khí tốt thì phải là nơi vắng người.” “Em cũng không thể bảo anh đến nơi rừng núi hoang vắng trồng trọt chứ.” “Vậy thì Vân Nam, Tứ Xuyên… hoặc là Quý Châu.” Vóc dáng anh cao nhất trong nhóm người biểu diễn, cho nên có vẻ nổi trội hơn. Trong tiết mục quay vòng nhảy múa, cô thấy làn da ngăm đen của anh thật giống như khối vàng đen bóng loáng dưới ánh lửa soi chiếu. “Vân – Quý – Xuyên à?” – Lý Vân Sùng suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói – “Cũng được, nếu không anh tìm người qua đó điều tra trước. Anh cảm thấy tốt nhất là chúng ta tự xây nhà, nhà xây sẵn anh lo phong thủy không tốt.” “Xây đi, anh chọn được chỗ rồi thì việc xây nhà cũng nhanh thôi.” Thành Vân tựa vào lan can gỗ lẳng lặng nhìn tiết mục biểu diễn. Khoảng cách khá xa, sắc trời lại tối, cô không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng nghĩ rằng chắc không khác lắm với ban ngày, lúc nào cũng lạnh tanh. Cô nhìn một hồi lại bật cười. Cô cũng không rõ mình buồn cười vì chuyện anh làm thêm đủ nghề hay là do sự tương phản giữa ban ngày và ban đêm của anh nữa. Cô chỉ cảm thấy hình như mình lầm rồi. Tên đầu đất này không phải chẳng hề có linh khí. “Tiểu Vân, em về khách sạn sớm một chút, thời tiết lạnh như vậy em lại không mặc nhiều áo.” “Được.” – Thành Vân nói – “Chút nữa em sẽ về.” Cô cúp điện thoại, tiết mục đã xong, Thành Vân không muốn đến hỏi anh  rốt cuộc là anh làm thêm bao nhiêu việc. Hiện tại cô chỉ muốn nhìn thấy anh thôi. Màn múa này vừa xong thì buổi biểu diễn cũng chính thức kết thúc, người dẫn chương trình mời tất cả khán giả và các nghệ sĩ cùng nhau múa vòng tròn. Thành Vân đi xuống khán đài, người bên dưới lần lượt chen chúc nhau. Mọi người dần dần vây thành vòng theo sự hướng dẫn của đoàn biểu diễn, tuy không trật tự lắm nhưng được cái náo nhiệt. Cũng không khó nhận ra anh, bởi vì tất cả người của đoàn biểu diễn đều ở đó. Anh vẫn mặc bộ trang phục múa khi nãy, chỉ có điều bây giờ trong tay có thêm cây khèn, điều này lại càng khiến dễ nhận ra anh hơn. A Nam đi vòng quanh theo đám người, cây khèn trong tay không nhẹ, anh phải cầm thật chắc, thỉnh thoảng mắt còn phải để ý những khán giả đang chen chúc đi vào. Trong sân quá đông, người đi phía sau anh đạp lên chân anh, A Nam bước lên trước nhanh hơn. Anh vừa bước nhanh vừa tránh né ra phía bên ngoài nhưng vẫn không thể nào may mắn thoát khỏi người phía sau. Anh cảm giác không đúng lắm, quay đầu lại liền thấy được một cô gái dong dỏng cao đang đứng sau anh. “Sao anh không thổi khèn giống người khác, ngay cả miệng cũng không ngậm vào khèn nữa, cẩn thận tôi tố cáo là anh  khỏi lãnh tiền đấy.” A Nam sửng sốt trong chốc lát, Thành Vân đi đến bên cạnh anh. A Nam nhìn cô: “Là cô?” Thành Vân nói: “Là tôi đó.” “Cô tới xem biểu diễn à?” “Nếu không thì sao?” – Cô liếc anh một cái – “Đây chính là công việc mà anh nói hả?” “Ừ.” – A Nam trả lời, lại nói – “Tôi không thường tới đây, hôm nay trùng hợp là bọn họ thiếu người thôi.” “Anh đúng là viên gạch của xã hội chủ nghĩa, nơi nào cần thì mang đến nơi đó.” A Nam điển hình là người khù khờ chậm hiểu hoặc là kẻ không buồn đếm xỉa đến mấy câu nói đùa. Hàng ngũ dần dần giải tán, A Nam ôm khèn nói: “Tôi phải đi xếp hàng rồi.” “Dàn hàng?” – Thành Vân nói – “Ra chiến trường à?” A Nam phát hiện Thành Vân luôn thích nói kháy anh. Anh dẩu môi nhưng không nghĩ phải đính chính thế nào, chỉ nói – “Không phải, là xếp hàng để chụp hình bế mạc.” Thành Vân hất hất cằm, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, tôi ở đây chờ anh.” “Được.”