Trong phòng, tướng lĩnh cao cấp hai châu Dự, Thanh đang mở hội nghị quân sự. Theo thám tử hồi báo, người Bắc Mạt sau khi nghỉ ngơi, hồi phục ở Tĩnh Dương, đại quân lại hướng thẳng đến Dự Châu. Từ khi người Bắc Mạt bất ngờ tập kích Tĩnh Dương, Thạch Đạt Xuân tự sát không thành, ông ta liền dần dần chuyển giao binh quyền trong tay cho Thương Dịch Chi. Vì vậy, mỗi lần mở hội nghị đều là Thương Dịch Chi chủ trì. Giữ thành hay lui quân, hai loại ý kiến này đã tranh luận đến mấy ngày. Có người kiên quyết dù chết cũng phải giữ thành Dự Châu, nhưng lại có một số tướng lãnh nói hiện nay thế quân Bắc Mạc rất lớn, Dự Châu chỉ là một tòa thành cô độc, bốn vạn quân của hai châu Dự, Thanh ở trong thành khác gì chờ chết, chi bằng rời khỏi Dự Châu, dùng mưu lôi kéo địch. Trong lúc nhất thời, hai loại ý kiến tranh chấp không phân thắng bại. Thương Dịch Chi bị những tướng lãnh này làm cho đau đầu, không khỏi nhíu mi, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó nhìn về phía Từ Tĩnh. Từ Tĩnh vẫn trầm mặc như trước, từ khi hai phe tranh luận tới giờ, ông ta vẫn trầm mặc, chỉ thản nhiên cười xem hai phe cãi tới cãi lui, cũng không phát biểu điều gì. Thương Dịch Chi thu hồi ánh mắt trên người Từ Tĩnh, lại lạnh lùng nhìn các tướng lãnh, hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có hai con đường này hay sao? Chư vị không có ý tưởng gì khác sao?” Đường Thiệu Nghĩa đứng ở phía sau, có chút do dự, rồi vẫn cất cao giọng nói: “Ty chức có một ý tưởng khác.” Xét về cấp bậc, Đường Thiệu Nghĩa chỉ là một giáo úy, không có tư cách tham gia loại hội nghị này, nhưng anh ta được Thương Dịch Chi chú trọng, nên đặc biệt cho phép tham gia. Cũng chính vì vậy, anh ta mới chọc cho người khác sinh khí. Thương Dịch Chi nhìn nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nói: “Đường giáo úy cứ nói.” Tuy sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa có chút hồng lên, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự tự tin, cao giọng nói: “Nay Thái Hưng bị vây, mười vạn đại quân của Chu Chí Nhẫn còn đang bao vây bốn phía thành Thái Hưng, bọn họ đều là khinh binh(2) mà đến, lương thảo sẽ không sung túc, có thể vây khốn Thái Hưng lâu như thế, nhất định là có nơi cất giấu và tiếp tế lương thảo. Chúng ta chỉ cần tìm được nơi cất giấu lương thảo của hắn, phái người đốt đi, thì mười vạn đại quân của Chu Chí Nhẫn không đánh cũng tự tan.” Những lời này vừa nói ra, làm cho các chư tướng một phen chấn động, mấy ngày gần đây, mọi người vẫn thương thảo làm thế nào để nghênh chiến quân Bắc Mạc, nhưng không có ai nghĩ đến nhất định phải chủ động tấn công. Trong mắt Thương Dịch Chi chợt lóe tinh quang, trầm mặc nhìn Đường Thiệu Nghĩa không nói, hiển nhiên đang cân nhắc lời đề nghị của anh ta. Vẻ mặt của Từ Tĩnh cũng trầm mặc, ánh mắt hướng ra cửa, đến lúc rồi đấy, A Mạch, nếu ngươi vẫn còn muốn giữ mạng sống của mình, vậy thì hãy đem trí tuệ của ngươi hiện ra trước mắt mọi người đi. Đúng lúc Thương Dịch Chi đang do dự, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, A Mạch đứng ngoài cửa đột nhiên hô lớn: “Tướng quân, A Mạch còn có một kế.” Trên mặt Từ Tĩnh rốt cục đã có thể mỉm cười, vuốt râu chậm rãi gật đầu. A Mạch vừa rồi quỳ gối ngoài cửa nghe mọi sự rất rõ ràng, hiểu được tình thế trước mắt, đó là muốn cứu chính mình chỉ có dựa vào bản thân, phải làm cho Thương Dịch Chi nhìn thấy tác dụng của nàng, chỉ như vậy mới có khả năng giữ lại được tính mạng. Thương Dịch Chi nhìn A Mạch, nhíu mày, mấy ngày không gặp, hắn ta sao lại biến thành cái bộ dạng này? Mặt mũi bầm dập, toàn thân vấy máu. Có vài người đã nhận ra thiếu niên này từng là cận vệ bên người Thương Dịch Chi, đều có chút kinh ngạc nhìn A Mạch, không rõ nàng sao lại bị thành như thế. Chỉ có Đường Thiệu Nghĩa là biết A Mạch đã nhập quân số vào bộ binh doanh, lúc này thấy A Mạch một thân vấy máu xuất hiện ở đây, so với lúc gặp mặt hôm qua khuôn mặt lại bầm tím nghiêm trọng, trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, muốn hỏi nhưng lại cố nhịn xuống. A Mạch không để ý tới ánh mắt mọi người, chỉ trấn định bước chân đi vào bên trong, đến trước mặt Thương Dịch Chi liền chỉ vào bản đồ phía sau anh ta nói: “Tướng quân, người Bắc Mạt khai thông phía sau biên giới Tĩnh Dương của ta, lần này tái công kích sẽ rất thận trọng. Nếu là như thế, đại quân Bắc Mạc lần này từ Tĩnh Dương tất sẽ mang theo lượng đồ quân nhu lớn, như vậy tốc độ hành quân sẽ rất chậm. Bỏ qua thời gian bọn họ ở Tĩnh Dương nghĩ ngơi hồi phục sức lực, hiện tại tính ra cũng chỉ vừa ra khỏi Tĩnh Dương mà thôi, nhiều khả năng còn chưa tới được nơi này.” Nàng chỉ vào một vị trí dưới thành Tĩnh Dương một chút, sau đó ngón tay di chuyển dọc theo lộ tuyến từ Tĩnh Dương xuống Dự Châu, dừng lại ở một điểm rồi lại nói tiếp: “Nếu chúng ta mai phục ở đây, cũng tương tự như cách Thường Ngọc Thanh đánh lén viện quân Tĩnh Dương của ta, có khả năng sẽ thu được kết quả bất ngờ ngoài ý muốn.” Đây là kế sách nàng đã mất cả buổi tối để suy nghĩ. Lúc trước, khi nghe được mọi người tranh luận bên trong, vừa cẩn thận cân nhắc chữ “Bắc” mà Từ Tĩnh viết cho nàng, nàng lập tức liền hiểu được ám chỉ của Từ Tĩnh. Rất hiển nhiên là suy nghĩ của Từ Tĩnh cùng gần với suy nghĩ của nàng, cho nên chữ “Bắc” này đối với nàng mà nói, chính là vì muốn cứu nàng một mạng nên ông ta mới đem này kế sách này tặng cho nàng. Đồng thời, ông ta muốn thử nàng, nếu nàng nghĩ không ra, thì kế sách này vẫn là của ông ta, mà cái chờ đợi nàng phía trước vẫn là bị chém đầu. Trong lúc nhất thời, cả phòng tĩnh lặng như tờ. “Không được! Như vậy rất mạo hiểm! Hai quân chúng ta hợp lại một chỗ cũng chỉ có bốn vạn binh lực, làm sao có thể đi phục kích đại quân Bắc Mạc được!” Một gã tướng quân trung niên đột nhiên nói. A Mạch liếc mắt nhìn người nọ một cái, cười lạnh nói: “Sợ là người Bắc Mạt cũng sẽ nghĩ như vậy, bọn họ tất nhiên đã cho rằng Đại Hạ ta bị bọn họ giết ba mươi vạn biên quân, đã sớm bị dọa đến vỡ mật, chỉ biết thủ thành mà sẽ không dám tiến công, bọn họ có chết cũng không nghĩ đến chúng ta lại có can đảm này, dám phục kích đại quân Bắc Mạc.” Thương Dịch Chi nhìn A Mạch trầm mặc không nói. Nếu nói chủ ý vừa rồi của Đường Thiệu Nghĩa là mạo hiểm, thì kế sách của A Mạch chính là điên rồ. Dùng chưa đầy bốn vạn binh lực hiện tại trong thành Dự Châu đi phục kích đại quân Bắc Mạc, quả thực là lấy trứng chọi đá. Nhưng một kế sách điên rồ như vậy lại khiến cho anh ta kích động nhảy dựng lên. A Mạch âm thầm quan sát sắc mặt Thương Dịch Chi một chút, lại tiếp tục dẫn dắt: “Tướng quân, người Bắc Mạt sau khi đại thắng tất sinh kiêu ngạo, huống chi Bắc Mạc có mười vạn binh lực ở Thái Hưng, trong tay Trần Khởi cũng chỉ có không đầy hai mươi vạn nhân mã. Thường Ngọc Thanh đánh lén viện quân Tĩnh Dương, Trần Khởi công chiếm Tĩnh Dương, binh lực tất có tổn thất, hiện tại binh lực trong tay nhiều nhất cũng không quá mười lăm vạn, hắn lại phải lưu một phần binh lực ở Tĩnh Dương, cho nên cái gọi là đại quân Bắc Mạc có thể được bao nhiêu? Nhiều nhất là mười vạn!” Phân tích kinh động của nàng khiến một nửa chư tướng trong phòng động tâm, đều hiểu được kế sách này tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng hiện giờ đã ở vào thế không thế không tấn công, quan trọng hơn nữa là có thể bất ngờ tập kích quân Bắc Mạc, rửa nỗi sỉ nhục ở Tĩnh Dương. “Làm càn!” Thương Dịch Chi bỗng biến sắc mặt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm A Mạch khiển trách: “Đây là nơi nào mà ngươi dám ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, người đâu, lôi hắn ra đánh hai mươi trượng cho ta!” A Mạch trong lòng kinh hãi, hoảng sợ nhìn về phía Từ Tĩnh, chỉ thấy trong mắt ông ta hàm chứa chút ý cười, chỉ vuốt râu nhìn mình. Binh sĩ ngoài cửa tiến vào kéo A Mạch ra. A Mạch bối rối đến nỗi ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, chỉ ngây ngốc nhìn Thương Dịch Chi, để mặc cho binh sĩ kéo nàng ra bên ngoài. Xong rồi, cho dù hai mươi quân côn không đánh chết nàng, thì thân thế của nàng cũng không giấu diếm được nữa. A Mạch chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra. Thương Dịch Chi còn ở phía sau hô, A Mạch đã không còn nghe rõ là cái gì, hình như là kêu thị vệ Trương Sinh giám sát, để ngừa những thân binh khác vì quen biết nàng mà nhẹ tay. Binh sĩ đem A Mạch kéo tới phòng sau, đặt nàng nằm trên một chiếc ghế băng dài, sau đó có người đi lên định cởi quần của nàng, A Mạch sợ tới mức vội vàng liều chết giãy dụa, song tay chân đều bị người giữ chặt cứng, không thể động đậy. Tay người nọ đã đưa lên đai lưng của nàng. A Mạch chết lặng cả người. Chính vào lúc hỗn loạn đó, chợt nghe tiếng Trương Sinh nói: “Bỏ đi, tốt xấu gì trước kia cũng là huynh đệ của chúng ta, cứ trực tiếp đánh đi, đừng cởi quần.” Những lời này lọt vào tai A Mạch còn hơn cả ơn cứu mạng. A Mạch cảm thấy mình chưa từng cảm kích một người nào như vậy, hai hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt đã muốn trào ra, nhưng vẫn cắn răng cố gắng mở to hai mắt không để cho rơi lệ. Trong lòng thầm mắng Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, từ bát đại tổ tông đến tam đại tử tôn đều ân cần thăm hỏi một lượt. Lục Cương không đánh nàng, nhưng khi nàng đến nơi này lại không khác gì đưa đầu vào chỗ chết. Trương Sinh tự mình chấp trượng, xoay tròn cánh tay hướng về phía mông A Mạch giáng xuống. A Mạch vốn đề sẵn tâm lý chịu đau, lại đột nhiên phát hiện quân trượng đánh vào mông cũng không đau như mình tưởng tượng. Nàng không khỏi ngoái lại nhìn Trương Sinh. Trương Sinh cũng trừng mắt nhìn nàng, A Mạch đột nhiên hiểu được vấn đề, liền nhanh chóng kêu lên một tiếng thảm thiết. Khóe miệng Trương Sinh hơi giật giật một chút, sau đó tiếp tục ra sức đánh. Tiếng kêu thảm thiết của A Mạch truyền vào trong phòng quân nghị, khiến Đường Thiệu Nghĩa đứng ngồi không yên, hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, Thương Dịch Chi mày đẹp nhăn lại. Hội nghị vẫn tiến hành đến quá trưa mới xong. Đường Thiệu Nghĩa trước khi đi có chút lo lắng liếc mắt nhìn về phía sau viện, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy. Sau khi bị đánh xong, A Mạch lại bị Trương Sinh đưa trở lại chỗ của Thương Dịch Chi. Thân binh mang cơm canh của Thương Dịch Chi tới, Thương Dịch Chi trước hết mời Từ Tĩnh ngồi xuống bàn ăn, sau mới tự mình ngồi xuống, một chút cũng không để ý đến A Mạch đứng ở bên cạch. A Mạch đã mấy bữa chưa có gì vào bụng, ngửi được mùi thức ăn, dạ dày không khống chế được réo lên ầm ĩ, nàng vội vàng dùng sức bóp chặt bụng, không cho phát ra âm thanh nữa. Thương Dịch Chi liếc mắt nhìn A Mạch một cái, cầm chiếc bánh bao trong tay, thản nhiên hỏi: “Ngươi lại ở trong quân gây ra chuyện gì?” A Mạch cầu cứu nhìn về phía Từ Tĩnh, thấy ông ta không tỏ vẻ gì, đành khiếp đảm trả lời: “Ta lỡ tay giết người.” “Giết người nào?” Thương Dịch Chi lại hỏi. A Mạch dừng một chút rồi mới nói: “Là một tên đội trưởng.” Sắc mặt Thương Dịch Chi đột nhiên biến lạnh, nỗi tức giận tăng vọt trong mắt, cười lạnh nói: “A Mạch, lá gan của ngươi thật ra rất lớn, ngay cả đội trưởng mà ngươi cũng dám giết.” A Mạch ngoan cố nói: “Là hắn ta muốn ức hiếp, làm nhục ta, ta mới lỡ tay giết chết. Tướng quân, rốt cuộc là ta sai ở đâu, chẳng lẽ bởi vì ta có khuôn mặt đẹp nên đáng phải chịu sự vũ nhục của người khác hay sao? A Mạch tòng quân là vì muốn giết giặc cứu quốc, không phải để làm đồ chơi cho những người này!” Thương Dịch Chi khẽ giật mình, quay đầu nhìn A Mạch, thấy nàng mặt mày bầm tím, khóe miệng vẫn còn vương chút máu, vẻ mặt quật cường nhìn mình. “Thỉnh tướng quân nói cho A Mạch, có phải nam nhân có vẻ ngoài đẹp đẽ thì đều đáng phải chịu sự vũ nhục của người khác không? Theo lẽ thường thì phải để cho người khác khinh thường có phải không?” Thương Dịch Chi không nói, bản thân anh ta vốn có một bộ dạng tuấn mỹ, tuy rằng được nữ tử ưu ái, nhưng bởi vậy lại bị không ít lão tướng coi thường. Anh ta cũng hiểu rõ rằng những thiếu niên có diện mạo tuấn tú ở trong quân sẽ bị ức hiếp, cho nên mới đem những thanh niên tuấn tú đến làm cận vệ bên cạnh mình, chẳng qua để tránh cho họ khỏi bị khi dễ. Sau này, lúc anh ta đem A Mạch nhập quân số vào bộ binh doanh, không thể không nói là lúc ấy trong đầu có ý muốn để cho nàng phải nếm chút khổ cực. Nhưng hiện tại nhìn nàng một thân chật vật đứng ở trước mặt, anh ta lại có chút không đành lòng. Huống chi anh ta vốn yêu thích tài năng của A Mạch, không nói đến vừa rồi nàng đã thực sự bộc lộ tài năng, mà bắt đầu từ lúc khởi hành trên đường từ Thanh Châu đến đây, tuy rằng nàng dùng mọi cách để che dấu, nhưng anh ta vẫn nhìn ra nàng là người cơ trí linh hoạt, cho nên mới giữ nàng ở bên người. Thương Dịch Chi lạnh giọng nói: “Nhưng như thế cũng không có nghĩa là được giết người.” A Mạch đôi mắt ửng đỏ, nói: “Ta cũng không muốn giết hắn, nhưng lúc ấy thật sự là không có biện pháp khác.” Thấy nàng một bộ bộ dạng như vậy, Thương Dịch Chi có chút giáo huấn không nổi nữa, ngữ khí mặc dù lạnh, nhưng khẩu khí không tự chủ được cũng từ từ hạ xuống, anh ta nói: “Mặc kệ là vì lý do gì, vẫn là ngươi đã giết quan quân, dựa theo quân pháp thì phải chém đầu thị chúng.” A Mạch trong lòng cả kinh, hoảng sợ nhìn Thương Dịch Chi. —————– Chú thích: (1) Mũi giáo nhọn: ý nói tình cảnh của A Mạch trong chương này như kề sát mũi giáo. Đồng thời, từ chương này, tài năng của A Mạch bắt đầu được bộc lộ, khiến nàng trở thành một thứ vũ khí sắc nhọn của quân Nam Hạ. (2) khinh binh: khinh nghĩa là nhẹ; khinh binh nghĩa là binh lính được trang bị gọn nhẹ. Trong truyện này, khi hành quân đến thành Thái Hưng, đại quân Bắc Mạc lấy yếu tố nhanh, bất ngờ làm tiên cơ nên phải trang bị gọn nhẹ để đảm bảo những yếu tố trên.