A Mạch Tòng Quân
Chương 142
Từ Tú Nhi dẫn Tiểu Lưu Minh về phòng ngủ, trong phòng lập tức chỉ còn lại ba người A Mạch, Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tĩnh. Từ Tĩnh cũng không nói thừa, chỉ đem một tấm bản đồ Giang Bắc bày ra trên bàn, chỉ vẽ nói: “Chu Chí Nhẫn khí thế to lớn, hiện tại chia làm ba nơi đóng ở đây, xem tình hình không quá mấy ngày liền muốn bao vây Thanh Châu.”
A Mạch nhìn chỗ đánh dấu trên bản đồ kia im lặng không nói, Chu Chí Nhẫn cố ý để lại một phía để đi ra, hiển nhiên không chỉ “Vi sư tất khuyết” đơn giản như vậy. Giống như lo lắng của Từ Tĩnh; Một khi điều binh cứu viện từ Ký Châu, rất có khả năng Thanh Châu bị Chu Chí Nhẫn vây bên trong trở thành thế cờ chết, mà Ký Châu trống rỗng sẽ để Chu Chí Nhẫn nhân cơ hội, nếu có một đội kỵ binh từ phương bắc qua Yến Thứ Sơn tới Ký Châu, như vậy đại doanh Ký Châu nguy mất. Nhưng mà nếu không điều binh, vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Châu bị chiếm đóng.
Đây là ưu thế tuyệt đối của lực lượng, giống như một đứa bé cùng một người lớn cao to đánh nhau, cho dù ngươi biết được quyền tiếp theo của người lớn sẽ đánh vào đâu, nhưng mà tốc độ cùng sức mạnh của hắn, sẽ làm cho ngươi không có cách nào muốn trốn tránh. A Mạch không khỏi nhíu mi, hiện tại quân Giang Bắc như một đứa trẻ dần dần trưởng thành, cùng lúc, Trần Khởi cũng hiểu được một điểm này, cho nên, hắn không có ý định tiếp tục để thời gian cho quân Giang Bắc trưởng thành nữa.
Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch một cái, hỏi Từ Tĩnh: “Tình hình chỗ quân lính mới như thế nào?”
“Ở đó Trương Sĩ Cường vừa mới chế tạo một lượng lớn hỏa sùng cùng hỏa pháo đưa ra, ta đã đặc biệt đi xem, quả nhiên uy lực kinh người.” Từ Tĩnh nói tới đây trên mặt không thể giấu nối hưng phấn: “Ta bảo bọn họ vận chuyển mấy khấu pháo đến Thanh Châu, lại bảo Hắc Diện dẫn theo ba nghìn người vào trong núi.”
A Mạch nghe xong liền chậm rãi gật gật đầu, suy xét một lát nói: “Tiếp tục điều động một vạn người vào núi, chính thức thành lập hỏa pháo doanh cùng hỏa súng doanh.”
“Nhưng mà quân giới tạo (Như kiểu đội đúc vũ khí ấy ^^) ở đó trong chốc lát không thể chế tạo ra nhiều hỏa súng cùng hỏa pháo như vậy trang bị cho những người này.” Từ Tĩnh nói.
A Mạch trầm giọng nói: “Đã không đợi được nữa, trước tiên cứ bảo mọi người thay phiên nhau học cách sử dụng.”
Đường Thiệu Nghĩa vẫn im lặng không nói, khi hắn còn ở trên Điện Tử Lương cũng chứng kiến qua uy lực của hỏa súng cùng hỏa pháo này, cũng biết hai thứ này là khắc chế đặc biệt đối với kỵ binh, chỉ là dù sao cũng là lính mới, cũng không ai biết đến khi lôi đến chiến trường sẽ có chuyện gì, thắng bại vẫn khó xác định. Lại thêm binh lực hai châu Thanh, Ký hiện tại vốn hết sức eo hẹp, nếu tiếp tục chia thêm một vạn quân tinh nhuệ vào trong núi, binh lực như vậy càng giống lấy trứng chọi với đá.
“Thanh Châu phòng thủ thế nào?” Đột nhiên Đường Thiệu Nghĩa hỏi.
“Tử thủ!” Từ Tĩnh đáp.
A Mạch cũng đồng ý gật gật đầu: “Không sai, Thanh Châu chỉ có thể tử thủ, ít nhất phải phòng thủ từ nửa năm trở lên, kìm chân phần lớn binh lực Chu Chí Nhẫn, Chu Chí Nhẫn một ngày không công được Thanh Châu, hắn liền không dám tiến vào khe núi Phi Long.”
Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn A Mạch, trầm giọng nói: “Để ta trấn thủ Thanh Châu đi.”
Tuy chưa nhiều lời, nhưng mà A Mạch làm sao lại không hiểu được tâm ý của Đường Thiệu Nghĩa. Trấn thủ Thanh Châu, vậy đại biểu uốn dùng binh lực cực kỳ có hạn để chống đỡ Chu Chí Nhẫn vây đánh trực diện trên chiến trường, đây tất nhiên là nhiệm vụ vô cùng gian khổ. A Mạch cười cười, lại nói: “Đường tướng quân không thể trấn thủ Thanh Châu, có nơi còn cần huynh hơn so với Thanh Châu!”
“Không sai!” Từ Tĩnh cũng vuốt chòm râu cười cười, cùng A Mạch liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp: “Trấn thủ Thanh Châu, chỉ cần tìm người lão luyện thành thục là được, Đường tướng quân lại có nơi khác cần đi.”
Đường Thiệu Nghĩa thấy cách nói của Từ Tĩnh cùng A Mạch giống nhau, trong lòng khẽ động, hỏi: “Các ngươi muốn ta lại dẫn kỵ binh đi?”
A Mạch cùng Từ Tĩnh không hẹn mà cùng gật gật đầu, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
A Mạch chỉ trực tiếp Yến Thứ Sơn trên bản đồ nói: “Năm Thịnh Nguyên thứ hai, Chu Chí Nhận chính là vượt qua sườn tây Yến Thứ Sơn, sau đó ban đêm vượt qua sông Tử Nha, tấn công nhanh Lâm Đồng. Ta sợ lần này hắn sẽ diễn lại trò cũ…” Ngón tay A Mạch hướng về phía bên phải nhẹ nhàng vẽ một cái, tiếp tục nói: “Từ phía đông đảo qua Yến Thứ Sơn, sau đó bất ngờ tập kích Ký Châu.”
Đường Thiệu Nghĩa cũng là tướng lâu năm trên sa trường, chỉ một câu này, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nói tiếp: “Không sai, trái lại thật sự có thể ột đội kỵ binh làm trung tâm, Ký Châu vừa loạn, Thanh Châu đương nhiên khó giữ được. Nhưng mà Yến Thứ Sơn đông cao tây thấp, nếu hắn muốn từ sườn đông đảo qua, cũng không thể phái kỵ binh, chỉ có thể dựa vào bộ binh, mà phía bắc Ký Châu địa thế trống trải, chúng ta chỉ cần có một đội tinh kỵ ở đây, tuy rằng thát tử đảo qua Yến Thứ Sơn, cũng không tiến vào được Ký Châu của ta nửa bước!”
A Mạch cùng Từ Tĩnh chính xác nghĩ như vậy, chỉ cần ổn định phía sau, Thanh Châu này mới có thể giữ vững, cũng mới có thể để cho quân lính mới có thời gian dần dần trưởng thành.
“Chỉ có điều.” Đường Thiệu Nghĩa hơi dừng lại, nói tiếp: “Nếu chỉ đem kỵ binh đặt ở phía bắc Ký Châu lại có chút lãng phí.”
A Mạch biết Đường Thiệu Nghĩa rất am hiểu tác chiến kỵ binh, nghe anh ta nói như vậy liền lập tức hỏi: “Đường tướng quân còn có ý nghĩ gì?”
Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Tổng số kỵ binh trên Điện Tử Lương đã vượt quá một vạn, bảo vệ phía bắc Ký Châu cơ bản không cần dùng nhiều như thế, không bằng kêu Trương Sinh dẫn theo sáu doanh kỵ binh mới thành lập cùng hai cái doanh cũ đi Ký Bắc (viết tắt bắc Ký Châu a ^^), một là ngăn cản địch, hai là luyện binh. Hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ còn lại thì do ta dẫn tới phía sau Chu Chí Nhẫn!”
A Mạch không nghĩ tới Đường Thiệu Nghĩa sẽ có ý tưởng mạo hiểm như thế, nhất thời trố mắt ra. Phải biết rằng Giang Bắc hiện tại ngoại trừ hai châu Thanh, Ký ra toàn bộ đã nằm dưới sự khống chế của Bắc Mạc, chỉ hai ngàn kỵ binh xâm nhập sau lưng địch dĩ nhiên vô cùng nguy hiểm đáng sợ, không nói bị kỵ binh Bắc Mạc vây đuổi, chỉ nói cung cấp nuôi dường hai ngàn kỵ binh này đã là một vấn đề lớn. Giang Bắc không giống với thảo nguyên Tây Hồ, tuy hiện tại nơi này bị Bắc Mạc chiếm lĩnh, nhưng dân chúng vẫn là dân chúng Nam Hạ như trước. Quân kỵ binh Giang Bắc ở thảo nguyên Tây Hồ có thể dựa vào việc cướp đoạt của bộ lạc du mục bổ sung vật tư, chỉ là, ở Giang Bắc này chính là ruộng đất của tổ tiên mình, làm sao có thể xuống tay với đồng bào của mình được?
Thấy A Mạch một lúc lâu vẫn không nói, Đường Thiệu Nghĩa đã đoan được lo âu của A Mạch, nói: “Đường dài đánh bất ngờ kỵ binh cần tinh nhuệ chứ không cần nhiều, chỉ cần hai ngàn này là được, nhiều hơn trái lại hành động lại không tiện.”
A Mạch chỉ nâng mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa hỏi: “Vật tư tiếp tế huynh xử lý thế nào? Núi Thái Hành không giống với núi Ô Lan, chỉ có một khe núi Phi Long mới có thể đi qua, chỉ cần Chu Chí Nhẫn phá hủy, huynh lập tức có thể bị chặn lại ở ngoài núi Thái Hành.”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, đáp: “Về mặt tiếp tế vật tư, có thể đoạt ở trong tay Thát tử!”
A Mạch lại vẫn chần chừ không chịu gật đầu, ngược lại Từ Tĩnh ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Ta thấy cách này ngược lại có thể được.” ông ta đưa tay vuốt chòm râu nhỏ, trong mắt nhỏ lóe sáng: “Ngoại trừ có thể cướp của thát tử, cũng có thể xin hoàng thượng trợ giúp ở phía nam.”
Đường Thiệu Nghĩa ngẩn ra, dừng một chút mới hiểu được “hoàng thượng” này là Thương Dịch Chi. Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa không khỏi trầm dần xuống, rũ mi mắt xuống im lặng không nói. Chuyện ở Giang Nam hắn sớm có nghe thấy, biết Thương Duy đại nhân cùng liên quân Vân Tây sớm đã công phá Thịnh Đô, Thương Dịch Chi đã xưng đế ở Thái Cực Điện. Tuy rằng A Mạch đã sớm nói, bất luận ai làm hoàng đế ở phía nam đều không có quan hệ gì với quân Giang Bắc bọn họ, nhưng mà trong lòng Đường Thiệu Nghĩa vẫn luôn có khúc mắc, nếu không phải Vân Tây dẹp yên hãm chân phần lớn bộ phận trong triều đình, khiến cho trong triều không cách nào đi xuống phía bắc chống lại Bắc Mạc, Giang Bắc làm sao lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy? Hiện tại khen ngược, phản quân Vân Tây nhanh chóng thay đổi thành liên quân, hóa ra, dân chúng giang sơn chẳng qua là đồ chơi trong bàn tay bọn họ.
A Mạch nhìn sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa không tốt, biết trong lòng anh ta đối với chuyện chính biến của Thương Dịch Chi còn bất mãn, thấy thế liền nói lảng đi: “Về mặt tiếp tế vẫn còn có thể tiếp tục bàn bạc, chỉ là mục tiêu của hai ngàn kỵ binh như thế nào đây? Trong lòng Đường tướng quân có tính toán gì không?”
Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Đường vận chuyển lương thực của thát tử!”
A Mạch nghe xong vỗ tay hoan nghênh: “Được! Chỉ cần đường vận chuyển lương thực của thát tử không suôn sẻ, đại quân Chu Chí Nhẫn tất chịu ảnh hưởng.”
Từ Tĩnh cũng chậm rãi gật đầu. Ba người lại liền chấm địa đồ bàn bạc nửa ngày, mắt thấy phương đông đã bừng sáng, lúc này mới đem các mục thủ tục tạm thời sắp xếp lại. Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa hiện vẻ mệt mỏi khó che dấu, A Mạch bên cạnh lại lấy tay che miệng ngáp một cái, Từ Tình thấy vậy không khỏi cười nói: “Dọc đường đi hai người các ngươi vốn đã vất vả, bây giờ lại cả đêm không ngủ, nhanh đi nghỉ tạm đi.”
Thân thể và tinh thần A Mạch đều mệt mỏi đến cực điểm, nghe Từ Tĩnh nói như vậy xong liền không khách khí, chỉ gọi thân binh tiến vào đưa Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tĩnh quay về nghỉ ngơi, ai ngờ Từ Tĩnh lại cố tình lui lại phía sau mấy bước, lén lút nói thầm với A Mạch: “Phòng thủ Thanh Châu như thế nào, ngươi phải sớm tính toán đi.”
A Mạch nghe xong hơi ngẩn ra, giương mắt khó hiểu nhìn về phía Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh giải thích: “Tuy chúng ta nói phải tử thủ Thanh Châu, nhưng xem bộ dạng Chu Chí Nhẫn khí thế to lớn, hơn phân nửa là Thanh Châu không mong thủ được, cho dù là có thể hao tổn thu được về, tổn thất bên trong thành cũng sẽ rất lớn. Lại nói nếu Chu Chí Nhẫn lâu rồi vẫn công thành không xong, một khi thành bị phá, tám chín phần muốn bắt dân chúng Thanh Châu trút giận, đến lúc đó không dám đảm bảo có xuất hiện tình hình như thành Hán Bảo nữa hay không.”
A Mạch nghe xong vẻ mặt biến đổi, lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Từ Tĩnh im lặng quét mắt liếc nàng một cái, thấp giọng nói: “Nếu như hiện tại đem dân chúng rút khỏi Thanh Châu cũng chưa chắc không được, chẳng qua như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến lòng quân rối loạn, đến lúc đó sợ Thanh Châu lại càng khó phòng thủ đến cùng được, nhưng mà nếu không rút lui…”
“Tiên sinh!” Đột nhiên A Mạch gấp giọng chặn lời Từ Tĩnh, “Trước tiên ngươi để ta suy nghĩ một chút.”
Từ Tĩnh khẽ cười, xoay người bắt tay sau lưng ra vẻ không vội vàng thong thả bước đi ra ngoài.
A Mạch lại ngây ngẩn đứng đó một lúc lâu, lúc này mới gọi thân binh bê nước tiến vào rửa mặt nghỉ ngơi. Vốn dĩ nàng đã sớm mệt mỏi không chịu được, ai ngờ sau khi rửa mặt xong lại hoàn toàn không buồn ngủ, mặc nguyên quần áo chỉ nằm chốc lát trên giường, dứt khoát đứng bật dậy, chỉ dẫn theo một thân vệ đi chầm chậm rời khỏi phủ.
Thời gian vẫn còn sớm, trời chẳng qua mới tờ mờ sáng, trên đường phố đã có vài người vội vàng đi lại. Người bán hàng rong dừng gánh hàng lại ở bên đường, đem nồi và bếp từ trên gánh hàng bê xuống, vung nồi lúc đóng lúc mở liền có mùi thơm cùng khí nóng hôi hổi bốc lên. Trong cửa hiệu bên cạnh, người hầu bàn đi ra tháo ván cửa, xuyên qua cửa nhìn vào, trong nhà trọ người học việc đang cầm khăn lau lớn ra sức lau chùi quầy hàng trong điếm, còn chường quầy đứng ở đằng sau quầy hàng, cầm bàn tính trong tay đánh đôm đốp vang dậy.
Con đường này, trước kia lúc chạy bộ buổi sáng A Mạch thường xuyên đi qua, nhưng chưa bao giờ đánh giá kỹ như hôm nay. Đường phố này, có phải sẽ có một ngày hóa thành tường đổ như trong thành Hán Bảo hay không? Máu tươi của những người này, có phải cũng sẽ nhuộm những viên đá xanh dưới chân thành màu đỏ hay không?
A Mạch ngẩn ngơ trong chốc lát, bước chân vô tình chậm lại, người bán rong bên kia đường thấy hai người mặc quân phục, vội thân thiện tiến lại, mặt bày vẻ tươi cười: “Hai vị quân gia dùng chút sữa đậu nành?”
A Mạch phục hồi tinh thần lại, gật gạt đầu: “Mang hai chén tới đi.”
Người bán hàng rong nhanh chân lẹ tay bưng hai chén sữa đậu nhanh nóng hôi hổi đi ra, một chén đưa cho A Mạch, một chén đưa cho thân vệ phía sau A Mạch. Thân vệ đón chén sữa đậu nành, lại chỉ bưng, không chịu uống. A Mạch há miệng uống một ngụm nhỏ sữa đậu nành, thản nhiên nói: “Uống đi, ta uống một chén là đủ rồi.”
Lúc này thân vệ mới vội uống một ngụm, sau đó liền lấy đồng bạc trong lòng đưa cho người bán rong kia, ai ngờ người bán rong kia không chịu nhận, chỉ liên tiếp dùng tạp dề trên người lau lau bàn tay thô nứt nẻ, từ chối nói: “Quân gia, tiền này ta không thể nhận, nếu như không có các ngươi, Thanh Châu này sớm đã bị thát tử chiếm, mạng của mọi người sớm đã không còn, bọn ta đều nhớ kĩ điều tốt của các ngươi, không thể làm chuyện không có lương tâm.”
A Mạch nghe xong, tay bưng bát sứ liền khẽ run lên một cái, nàng im lặng đem sữa đậu nành trong chén uống từng ngụm đến hết, lúc này mới đem bát trả lại cho người bán rong, nói: “Đa tạ sữa đậu nành của tiểu ca.”
Người bán rong kia được A Mạch cảm ơn có chút ngượng ngùng, khờ khạo cười cười, liền lại muốn rót cho A Mạch một chén đầy. A Mạch cười lắc lắc đầu, kêu thân vệ đem tiền đưa cho người bán rong, bản thân mình xoay người bước nhanh đi thẳng về phía trước. Thân vệ vội vàng nhét mấy đồng tiền lớn vào trong tay người bán rong, xoay người đuổi theo A Mạch. Vừa mới đuổi tới phía sau A Mạch, lại nghe A Mạch đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi nói xem rốt cuộc chúng ta đánh giặc vì cái gì?”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
13 chương
144 chương
131 chương
48 chương
25 chương