A Mạch khẽ thở dài, nếu đơn giản như vậy, nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc động đến hỏa súng và hỏa pháo trong bút ký của phụ thân rồi. Khi đại quân đến Ký Châu thì đã qua tết Trùng Dương(1), A Mạch cùng mấy tướng lĩnh chủ chốt tiến vào Ký Châu, còn đại quân thì lưu lại ngoài thành. A Mạch vốn đã sớm quyết định biến Ký Châu trở thành căn cứ của quân Giang Bắc, cho nên từ tháng sáu đã tuyển chọn được hai nơi để lập đại doanh, các loại vật liệu gỗ đá xây dựng đại doanh đã bắt đầu được tập trung, lúc này đã lục tục chuyển đến, thợ thủ công và công nhân xây dựng cũng đều được tập hợp đầy đủ. Lý Thiếu Hướng nhận mệnh giám sát việc xây dựng doanh trại mới, chỉ lo không hoàn thành đúng hạn, nên chọn ra trong quân một vài nhóm đến hỗ trợ, cam đoan các binh sĩ đều có thể nhập doanh trước khi trời chuyển giá rét. Đều là nơi xung yếu quân sự, nhưng so với thành Thanh Châu, Ký Châu lại sầm uất hơn rất nhiều, mặc dù chưa bằng Thái Hưng, Thịnh Đô, nhưng cũng là một thành lớn của vùng Giang Bắc, mấy năm gần đây lại chưa từng chịu cảnh chiến tranh tàn phá, bách tính trong thành vẫn lạc quan, cuộc sống rất giàu có và đông đúc. A Mạch cùng quân Giang Bắc tiến vào thành khiến cho rất nhiều người dân chen lấn tiếp cận hai bên đường, tranh giành nhau để xem. Bách tính nghe nói vị tướng quân mặc áo giáp đen lạnh lùng này chính là chủ soái quân Giang Bắc, người đánh bại thát tử, không khỏi vừa sợ hãi lại vừa thán phục, cũng có không ít nữ tử trẻ tuổi thấy dáng vẻ A Mạch đặc biệt tuấn tú, nhất thời rối loạn tâm tư… Mạc Hải đi bên cạnh A Mạch trông có rất vui vẻ, tiến vài bước lại gần A Mạch, thấp giọng vui đùa nói: “Nguyên soái, ngài xem, chúng ta vốn rất đông người, nhưng bọn họ chỉ lo nhìn chằm chằm một mình ngài, khiến cho đoàn người chúng ta chỉ hận tại sao cha mẹ sinh ra mình không anh tuấn một chút!” A Mạch nghe vậy chỉ thản nhiên cười, dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt ấy khiến cho các thiếu nữ hai bên đường đều ôm ngực một trận kinh hãi, có người to gan, đem khăn tay thắt thành nút, nhắm người A Mạch ném tới. A Mạch theo bản năng lắc mình né qua, ai ngờ ngay sau đó lai có mấy cái khăn tay ném đến. Lâm Mẫn Thận vốn phải bảo vệ sự an toàn cho A Mạch, cho nên vẫn giục ngựa đi bên cạnh nàng, thấy thế nhịn không được cười nhạo thành tiếng, thấp giọng nói: “Nếu là ám khí, ta còn có thể giúp ngươi ngăn cản, nhưng đây đều là ân huệ của mỹ nhân, ta trăm ngàn lần cũng không dám chắn.” A Mạch nhìn không chớp mắt, lạnh mặt không nói, thấy khăn tay nhiều người ném đến cũng dứt khoát không né tránh, chỉ ưỡn lưng ngồi ngay ngắn trên ngựa, mặc cho mùi son phấn từ khăn tay đảo quanh người mình. Trong đám người chen chúc, một hồng y nữ tử dáng người thon thả có phần gây chú ý, nàng ngũ quan cân đối, ánh mắt sáng ngời, dung mạo xinh đẹp nhưng lại mang theo vài phần khí chất oai hùng, cũng không giống như những nữ tử cuồng nhiệt chung quanh, chỉ có ánh mắt vẫn chăm chú đặt trên người A Mạch, tự lẩm bẩm nói: “Người này chính là A Mạch sao?” Hán tử cường tráng vẫn đi theo phía sau hộ vệ hồng y nữ tử nghe xong, tưởng nói với mình, lại vì nhiều người ầm ĩ không thể nghe rõ, lớn tiếng hỏi: “Đại đương…” Chữ “Đại” kia vừa mới ra khỏi miệng, hồng y nữ tử liền rất nhanh quay đầu lại liếc mắt một cái cắt ngang lời hán tử kia, hán tử sợ tới mức vội vã sửa lời nói: “Tiểu thư, người có gì phân phó?” Hồng y nữ tử trong mắt hãy còn có vẻ không vui, cũng không trả lời hán tử kia, chỉ quay đầu lại tiếp tục nhìn đám người A Mạch. Hán tử kia vừa buồn rầu lại bất đắc dĩ gãi gãi đầu, thấy bóng dáng chư tướng quân Giang Bắc đã đi xa, nhịn không được lại hỏi hồng y nữ tử: “Đại, đại tiểu thư chúng ta làm sao bây giờ?” Hồng y nữ tử tức giận hừ một tiếng, nói: “Đi theo xem thế nào.” Nói xong tách đám người đi về phía trước, hán tử kia sợ nàng gặp chuyện không may, vội vàng đi lên theo sát phía sau. Thủ phủ thành Ký Châu trước đây là phủ của Tiếu Dực, nay tấm biển trên cửa chính đã đổi thành “Phủ nguyên soái Giang Bắc”, trong ngoài cũng đều sửa lại, thay mới hoàn toàn, ngay cả đồ dùng bày biện trong phòng cũng đều thay mới. Tiếu Dực mời A Mạch vào gian nhà chính, thấy A Mạch quan sát bài trí trong phòng, cười nói: “Không biết sở thích của nguyên soái thế nào nên bọn họ đều dùng vật liệu là gỗ hoa lê, nếu nguyên soái không thích, dặn dò bọn họ đổi lại một lần nữa là được.” A Mạch nghe vậy liền quay đầu liếc Tiếu Dực một cái, mặc dù nàng không hiểu lắm về vật liệu gỗ, nhưng cũng biết những đồ dùng trong nhà bằng gỗ hoa lê đều rất quý, vật dụng trong thư phòng Hầu phủ Thương Dịch Chi ở Thịnh Đô đều là loại gỗ này. A Mạch nhàn nhạt cười, gật đầu nói: “Thế này là được rồi.” Tiếu Dực dù sao cũng là người nhạy bén, chỉ có điều ánh mắt khó hiểu ban nãy của A Mạch khiến cho tâm tư ông ta xoay chuyển mấy lần, nghe vậy, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười thật thà, giải thích: “Ta là một người thô thiển, không hiểu lắm những thứ này, nhớ lại trước đây khi còn ở dưới trướng Thương lão tướng quân, từng nghe nói lão nhân gia rất thích vật dụng bằng gỗ hoa lê, cho nên cũng kêu người chuẩn bị cho nguyên soái như vậy.” A Mạch cười nói: “Làm phiền Tiếu phó soái.” Tiếu Dực nghe xong thần sắc lại có chút buồn bực, nói thẳng: “Ngài nói như vậy thực quá khách khí, chẳng qua chỉ là mấy thứ bày biện bằng gỗ, cũng không phải là vật gì tinh xảo. Chỉ có điều vừa phạt đám thợ mộc kia, nhưng thật ra những đồ vật này có vài chỗ đặc biệt lắp đặt ngăn bí mật, để nguyên soái chứa vật dụng, hôm khác nguyên soái kêu đám thợ mộc đó đến hỏi tường tận là được.” A Mạch nở nụ cười, cũng không đáp. Quân Giang Bắc mới di chuyển đến đây, trong quân có rất nhiều công việc phải xử lý, A Mạch vừa mới ngồi xuống lật mấy trang binh thư, chợt nghe thân binh đến bẩm báo nói bên ngoài có một cô nương chỉ đích danh Mạch nguyên soái muốn tìm gặp. A Mạch nghe xong không khỏi ngạc nhiên, Lâm Mẫn Thận đứng bên cạnh đã cười ha ha nói: “Nghe nói hai ngày nay trong thành Ký Châu truyền một câu nói, nào là “Nhất kiến Mạch soái ngộ chung thân”(2), có lẽ là có người ái mộ ngươi, chạy đến tìm ngươi để tự tiến cử.” A Mạch nhíu mày, lạnh lùng liếc một cái cắt ngang lời Lâm Mẫn Thận, lại quay đầu nói với Trương Sĩ Cường: “Ngươi ra ngoài xem thế nào, hỏi nàng ấy muốn gặp ta có chuyện gì, nếu không có chuyện quan trọng thì đuổi đi.” Trương Sĩ Cường lĩnh mệnh đi, một lát sau trở về, bẩm báo A Mạch: “Nàng ta nói họ Tức, là Đường tướng quân bảo nàng đến tìm đại nhân.” Trong lòng A Mạch vô cùng kinh ngạc, Đường Thiệu Nghĩa sao lại kêu một cô nương đến tìm mình, nữ tử này họ Tức, phải chăng có quan hệ gì với lão đương gia Tức Phong ở Thanh Phong trại? A Mạch thầm cân nhắc, trong miệng phân phó: “Vậy đưa nàng đến đây.” Trương Sĩ Cường đáp ứng xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền mang theo một nữ tử trẻ tuổi, tướng mạo vô cùng xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy A Mạch cũng không chút nao núng, tự nhiên mà nhã nhặn thi lễ: “Tức Vinh Nương của Thanh Phong trại bái kiến Mạch nguyên soái.” Tuy mặc trang phục nữ tử, cũng chắp tay thi lễ, nhưng đôi mắt hạnh sáng ngời lại nhìn thẳng vào A Mạch, khuôn mặt cử chỉ vô cùng phóng khoáng. A Mạch nhìn thấy trong lòng thầm tán thưởng, nhưng nét mặt vẫn bất động thanh sắc, an tọa ngồi trên ghế, mời Tức Vinh Nương ngồi xuống ghế khách, thản nhiên hỏi: “Không biết Tức cô nương tìm Mạch mỗ có chuyện gì?” Tức Vinh Nương không trả lời, ánh mắt đảo một vòng trên người Lâm Mẫn Thận cùng Trương Sĩ Cường đang ở trong phòng. A Mạch hiển nhiên hiểu rõ hàm ý cử chỉ này, song không nghĩ vì vậy mà kêu người bên cạnh lui xuống, cho nên cố tình không bắt chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tức Vinh Nương. Tức Vinh Nương thấy vậy cả cười, nói rằng: “Vì nhất thời tới vội vàng, không thể mang theo tín vật, bất quá ta nói ra một việc, Mạch soái chắc chắn sẽ tin ta là do Đường đại ca phái tới.” A Mạch thản nhiên cong khóe miệng, không tỏ rõ ý kiến. Lời nói của nàng ta rõ ràng có sơ hở, nếu Đường Thiệu Nghĩa phái nàng ta đến đây, sao lại không giao tín vật cho nàng. Trong lòng A Mạch nghĩ vậy, lại nghe Tức Vinh Nương cao giọng nói rằng: “Năm trước Đường đại ca cho người đến Thanh Châu tặng Mạch nguyên soái vài thứ, tín vật dùng lúc đó là tấm huy hiệu giáo úy bằng đồng, tấm huy hiệu đó bây giờ hẳn vẫn còn ở chỗ nguyên soái?” Thần sắc trong mắt A Mạch khẽ biến, gật đầu nói: “Không sai, đó quả thật là tín vật của Đường tướng quân.” Trên mặt Tức Vinh Nương hiện lên một nét cười, nói: “Nếu đã vậy, Mạch nguyên soái tin ta rồi chứ?” A Mạch cười cười, quay đầu phân phó Lâm Mẫn Thận cùng Trương Sĩ Cường, nói: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi.” Trương Sĩ Cường còn có chút do dự, Lâm Mẫn Thận lần này lại rất nghe lời, ngầm đưa mắt ra hiệu cho Trương Sĩ Cường, bảo hắn yên tâm đi ra ngoài. Đợi hai người bọn họ đều rời đi, Tức Vinh Nương lại lặng yên không nói gì, chỉ chớp đôi mắt hạnh tinh tế quan sát A Mạch, tầm mắt từ trên khuôn mặt A Mạch rơi xuống cổ họng nàng, dừng lại ở yết hầu A Mạch, lúc này mới chuyển qua khuôn mặt A Mạch. A Mạch bị nàng ta nhìn có chút không được tự nhiên, khẽ ho một tiếng, gọi: “Tức cô nương?” Tức Vinh Nương hơi kinh hãi, tâm tư lúc này mới từ trên khuôn mặt A Mạch thu về, lại nghe thanh âm A Mạch ôn nhu hỏi: “Chẳng hay lão đương gia Thanh Phong trại Tức Phong là thế nào với cô nương?” Tức Vinh Nương nghe vậy sắc mặt buồn bã, đáp: “Đó là tiên phụ.” A Mạch hơi mím môi, trong lòng nhất thời sáng tỏ, thảo nào Tức Phong đem Thanh Phong trại đều giao cả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, mà Đường Thiệu Nghĩa lại chỉ làm Nhị đương gia, như vậy xem ra Tức Phong đã đem cô nương này gửi gắm cho Đường Thiệu Nghĩa rồi. “Tức đại đương gia, không biết lần này vì sao lại tới tìm Mạch mỗ?” A Mạch trực tiếp hỏi. Tức Vinh Nương hơi cúi đầu xuống, dường như trong lòng có chút mâu thuẫn, trầm mặc một lát đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch nguyên soái đã có thê thất chưa?” A Mạch bị nàng hỏi câu này cảm thấy sửng sốt, bỗng nhớ tới lời đùa ban nãy của Lâm Mẫn Thận, huyệt thái dương liền nảy lên thình thịch, không phải cô nương này đến vì chuyện hôn sự đấy chứ? A Mạch bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, nhất thời ngay cả nói cũng không lưu loát, chỉ hỏi: “Sao, làm sao vậy?” Tức Vinh Nương lúc này cũng đã áp chế được nỗi ngượng ngùng trong lòng, nhìn chằm chằm về phía A Mạch, ánh mắt càng lộ vẻ trong suốt sáng bừng, hỏi: “Không biết Mạch soái đã có thê thất hay có người trong lòng chưa?” A Mạch dần dần bình tĩnh lại, noi theo cách đối đáp của Tiếu Dực trước đây mà lấy lý do thoái thác nói rằng: “Mạch mỗ trong nhà sớm đã có thê thất, chỉ có điều cuộc sống quân binh không ổn định, không dám mang theo gia quyến.” Ai ngờ Tức Vinh Nương nghe xong, chẳng những không thấy thất vọng, trái lại, trên mặt nàng ta mang theo sắc vui mừng, hỏi: “Có thật không?” A Mạch không nói gì, nhưng vẫn là trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy!” Trong mắt Tức Vinh Nương hiện ra vẻ vui sướng tựa như sóng nước dập dờn tràn ra, khuôn mặt nhất thời ánh lên vẻ sống động, cười hì hì liếc A Mạch một cái, rồi như đột nhiên nhớ tới lại thẹn thùng hạ mi mắt xuống, lấy tay khẽ vân vê góc áo trầm mặc không nói. Bộ dáng ngượng ngùng tiểu nữ nhi như vậy của nàng ta khiến cho A Mạch không khỏi cảm thấy nhức đầu, trong lòng càng mơ hồ không rõ tâm tư cô nương này, đành phải hỏi lại: “Không biết Đường tướng quân vì sao lại kêu Tức Đại đương gia tới tìm tại hạ?” Tức Vinh Nương dù sao cũng là nữ tử lớn lên giữa đám thổ phỉ, tất nhiên là phóng khoáng hơn so với những nữ tử bình thường khác rất nhiều, khi ngượng ngùng qua đi liền ngẩng đầu lên, cố lấy dũng khí đối mặt với A Mạch nói: “Mạch nguyên soái, ta thích Đường đại ca.” A Mạch sửng sốt, trước thì kinh ngạc vì nàng ta vừa to gan lại vừa thẳng thắn như thế, sau lại khó hiểu vì sao nàng ta lại nói ra những chuyện này với mình, còn đặc biệt tìm tới Ký Châu hỏi mình đã có thê thất hay chưa, muốn hỏi cũng phải hỏi là Đường Thiệu Nghĩa đã có thê thất hay chưa mới đúng chứ? Tức Vinh Nương nhận ra nghi vấn của A Mạch, cắn cắn môi dưới, nói rằng: “Mạch nguyên soái, ngài là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, ta nói điều này ngài đừng buồn bực, ta nói ra, ngài nghe xong, trên đời này cũng không có người thứ ba biết.” —————————- Chú thích: 1- Tết Trùng Dương: ngày 9/9 âm lịch. Theo quan niệm của người xưa, số 9 là dương, nên ngày 9/9 được gọi là trùng dương. 2- Nhất kiến Mạch soái ngộ chung thân: ý nói lần đầu gặp Mạch soái đã muốn ước định, trao gửi cả cuộc đời.