A Hạnh

Chương 8 : Lý Ngân ngây thơ

Lý Ngân lôi kéo A Hạnh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lúc này một nha đầu khác tuổi lớn hơn một chút diện mạo thanh tú, mặc một thân áo hoa xanh nhạt bưng trà đi tới, nàng đi đến cạnh bàn đưa từng tách trà cho tỷ muội Lý Ngân. Lý Ngân ngẩng đầu nói với nha đầu kia: "Thúy Liễu, đem chén gà nhân sâm kia bưng lên." Thúy Liễu đáng ứng, liền đi xuống. Lý Ngân cười nói với muội muội: "Biết chắc muội sẽ thích, cố ý phần cho muội, để lại không ít, muội ăn một chén, còn lại mang về cho phụ thân." A Hạnh muốn nói nhưng nhìn mấy nha đầu đứng trong phòng lại thôi, Lý Ngân nhìn thấy liền minh bạc ý nàng, vội vàng cho lui hạ nhân, sau đó nói: " Hiện tại trong phòng có hai đại nha hoàn, ngoài kia còn hai tiểu nha hoàn, có nhiều người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của tỷ, lúc mới đầu có chút không quen." A Hạnh thấy mấy nha đầu lúc rời đi còn quay lại nhìn lén nàng, cái này sợ có không ít người của phu nhân, sắp xếp bên người A Ngân, mọi hành động của A Ngân đều ở dưới mí mắt nàng đi. A Hạnh nắm chặt tay A Ngân, nhẹ giọng hỏi nàng: "Tỷ tỷ, lão gia nhà này có phải hay không tháng này thường xuyên đến chỗ của tỷ?" Nàng cũng không biết hỏi cái này có hợp lý không, nhưng mà đây là tỷ mình, hơn nữa nữ tử cổ đại bình thường đều trưởng thành sớm, có lẽ không có ấn đề gì đi! Mặt A Ngân đỏ lên, nhìn A Hạnh oán trách: "Tiểu hài tử, hỏi cái này để làm gì?" Sau đó mỉm cười, nụ cười vô cùng quyến rũ "Thiếu chút nữ quên mất, A Hạnh cũng mười ba rồi, không coi là nhỏ." Rồi nàng đưa người lại gần, nhẹ giọng nói:" Nói cho muội, trong tháng này, lão ga ngoại trừ đễn chỗ phu nhân,thời gian còn lại thì đều đến phòng tỷ." Nói xong cúi đầu nhẹ nhàng cười, như là nghĩ đến điều gì ngọt ngào. A Hạnh có chút lo lắng:" Không phải còn có ba di nương nữa sao? Các nàng có thể hay không...." A Ngân vỗ vỗ tay nàng, tựa như trấn an : " Muội không cần lo lắng. Trước đây tỷ nghe những đại thẩm kia kể chuyện thê thiếp nhà giàu đánh nhau, vừa mới đầu cũng sợ hãi, thế nhưng ở đây một người cũng không hại tỷ, không nói đến phu nhân cho ta nhiều đồ, chính là ba di nương nhìn ta đều mỉm cười, rất hòa nhã, cũng không có bất kỳ bất ổn nào a! Tỷ cảm thấy mấy chuyện của những tam cô lục bà kia đều là nói bừa, các nàng cũng không sống trong nhà giàu, làm sao mà biết được chuyện này? Vì vậy muội cũng không lo lắng nhiều, muội nhìn không phải thấy tỷ vẫn ổn đó sao?" A Hạnh nhìn ánh mắt nàng thuần khiến không tà niệm, không khỏi âm thầm thở dài, cũng không trách A Ngân ngây thơ như vậy, nàng từ nhỏ đều sống luẩn quẩn trong vòng tròn đơn giản, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là hàng xóm thuần phác, bên trong cửa lớn đấu tranh như thế nào nàng làm sao tưởng tượng được. Những nữa nhân kia làm sao mà không tranh không giành không ghen? Phu quân sủng ái quan hệ tới địa vị các nàng trong Hồ gia, quan hệ đến của cải của các nàng, càng quan hệ đến con nối dõi, dù là chủ mẫu, nàng chẳng nhẽ không sợ thiếp thất đạt được quá nhiều sủng ái của phu quân mà ảnh hưởng đến địa vị sao? Làm sao đơn giản thế được, các nàng giờ lấy lòng, là vì A Ngân đang được sủng ái, không dám làm lão gia mất vui, yên lặng theo dõi mà thôi, nếu A Ngân vẫn tiếp tục ngân thơ, tương lai chết lúc nào không biết! A Hạnh rối răm, muốn nói với nàng vài câu, đối với loại chuyện này, nàng từ nhỏ đã thấy. Bất kể ở thời đại nào, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau, một nữ nhân luôn luôn không đủ, nếu như trong túi có tiền, càng trắng trợn tìm nữ nhân bên ngoài, đó giống như chuyện đương nhiên vậy. Nàng nhìn mẹ một lần lại một lầm khó khăn đánh lui những vọng tưởng bên ngoài muốn thay thế nàng, trong đó thủ đoạn cùng tâm cơ càng khiến nàng kinh hồn bạt vía. Nhưng nàng nên nói thế nào đây? Bây giờ nàng là A Hạnh, giống như A Ngân không rành thế sự, A Hạnh chưa thấy qua chuyện đời, nàng nếu nói ra đạo lý, chẳng phải rất kỳ quái sao? A Hạnh đang lo lắng nên nói như nào cho phù hợp thì Thúy Liễu vén rèm bưng canh gà nhân sâm còn nóng đến. A Hạnh lập tức nhíu mày, theo đạo lý, nha đầu kia vào phòng chủ tử, đặc biệt dưới tình huống biết rõ có khách nhân, không phải ở ngoài cửa thông báo một tiếng sao? Thúy Liễu này là đại nha đầu, làm sao có thể không biết quy củ này, rõ ràng là khi dễ nàng không hiểu quy củ, không xem Lý Ngân vào mắt, nói không chừng chính là ánh mắt phu nhân phái tới, từ trong nội tâm căn bản là đã coi thường Lý Ngân. Lý Ngân lại không hề phát hiện ra nha đầu này có gì không ổn, kêu Thúy Liễu đem gà nhân sâm để trước mặt A Hạnh. Nàng nhìn A Hạnh rất ôn nhu nói:" A Hạnh, nhanh ăn khi còn nóng, ăn rất ngon đấy!" Nàng nhẹ nhàng thở ra: "Khi tỷ lần đầu ăn, mới biết được, nguyên lai trên đời này còn có đồ ăn ngon như vậy..." A Hạnh cố ý liếc nhìn vẻ mặt Thúy Liễu, quả nhiên, khóe miệng nàng nhếc lên hiện một tia khinh thường. Như cảm giác được ánh mắt A Hạnh, Thúy Liễu tùy ý nhìn sang, rồi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của A Hạnh, trong lòng Thúy Liễu run lên, khóe miệng đang cười lập tức cứng đờ, dừng lại nhìn kỹ một lúc, A Hạnh đã cúi đầu tậm trung thưởng thức gà, cảm giác ánh mắt nàng rất bình thường. Thúy Liễu xem nàng lấy muỗng nhỏ từng miếng từng miếng nhã nhặn uống canh, trong lòng đầy hồ nghi. A Ngân nhìn muội muội ăn gà nhân sâm, trong lòng vui mừng không kể xiết, hai tỷ muội lớn như vậy nhưng ăn rất ít thịt, lại càng không phải nói tới loại gà thơm như vậy, khi nàng lần đầu ăn gà này, trong lòng liền nghĩ: hôm khác nhất định phải cho phụ thân cùng muội muội ăn thử. Nghĩ đến việc nàng sau này có năng lực làm cho gia đình sống tốt hơn, A Ngân cười càng sâu. "Ăn nhiều một chút, cũng không thiếu. Phần của phụ thân đã giữ lại, muội yên tâm ăn đi!" A Hạnh ăn đến là vui vẻ, trong khoảng thời gian này toàn ăn su hào bắp cải với cơm, nàng ăn đến chán luôn rồi. Thời đại này giá thịt quá đắt, ngoại trừ lễ mừng năm mới, nhà bình thường một năm được mấy lần ăn thịt? Gà nhân sâm này mặ dù không tinh xảo bằng khách sạn cao cấp ở kiếp trước, nhưng mà hơn hẳn mùi vị món khác, rất thơm đấy. Nàng dùng chiếc đũa xé lấy miếng thịt ở đùi, sau đó đặt vào trong miệng nhỏ mà cắn, nhai khe khẽ, một chút âm thanh đều không có, bờ môi đỏ vì dính chút mỡ là đặc biệt mềm mại, môi cử động, thỉnh thoảng hơi lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nàng ăn cẩm thận mà ưu nhã, mỗi một động tác đều biểu lộ ra loại tôn quý không nói ra lời, làm cho người khác kìm lòng không được mà mê muội, A Ngân cùng Thúy Liễu đều nhìn đến ngây người. Sau khi A Hạnh đem một chén gà đền ăn sạch, lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, lúc này A Ngân mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, ấp úng nói: "Tỷ như thế nào cho tới giờ cũng không phát hiện ra, nguyên lai muội lúc ăn lại đẹp như vậy...Chẳng lẽ bởi vì đã trưởng thành sao?" A Hạnh khẽ giật mình, mới ý thức được cách ăn uống của bản thân quá nhã nhặn rồi, như thường ngày đều một mình ăn ở phòng bếp, không ai nhìn thấy, vì vậy trong lòng cũng không để ý. Nữ hài tử nhà nghèo không nên có tướng ăn như vậy. Thế nhưng đó là thói quen, muốn đổi cũng không được a! Lúc nghe A Ngân nói vậy, liền theo lời nàng mà nói: "Hiện tại tỷ đến Hồ gia ở là gia đình giàu có, muộn cũng phải giả vờ nhã nhặn một chút, tránh làm tỷ mất mặt." A Ngân gật đầu, cười:" A Hạnh quả nhiên trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi!" Thúy Liễu một bên nghe vậy cũng bình thường trở lại, ta nói sao lại so với thiên kim tiểu thư nhìn ăn còn ngon hơn, nguyên lai là bắt chước a! Cũng không thèm nghĩ, sinh hoạt hàng hàng nói trả vờ là trả vờ được sao? Thúy Liễu thấy A Hạnh ăn xong liền nói với A Ngân: " Tứ di nương, có phải hay không nên đưa cô nương đi gặp phu nhân?" A Ngân mở to mắt, thần sắc như chợt nhớ ra: "Đúng đúng, là phu nhân cho A Hạnh đến, phải đi cảm ơn ân huệ này!" Nàng đứng lên nhìn Thúy Liễu cảm kích: "Thúy Liễu, ta quy củ gì cũng không hiểu, cảm ơn ngươi thường xuyên nhắc cho ta!" Thúy Liễu miệng nói: "Đây là việc nô tỳ phải làm." nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ khinh bỉ.