Lúc Mạc Hân Hy đi ngang qua vườn hoa của biệt thự nhà họ Lục theo chỉ dẫn của chú Vương thì thấy Mộc Lam chạy từ trong nhà ra: “Cô Hân Hy, sao bây giờ cô mới đến thăm con, con nhớ cô lắm đó!”
Cô bé nhào tới làm nũng trong lòng Mạc Hân Hy.
Trong tay Mạc Hân Hy cầm theo một ít bánh ngọt nên không thể ôm được cô bé, cô đành chật vật xoa đầu cô bé bằng một tay: “Cô cũng rất muốn thăm Mộc Lam! Nên hôm nay cô đặc biệt làm một ít bánh ngọt mà Mộc Lam thích nè.”
“Có thật không? Là hình gì vậy, có phải Cừu Vui Vẻ không ạ?” Mộc Lam buông cô ra, hiếu kỳ thò đầu ngắm nghía bánh ngọt trong tay cô.
“Cừu Vui Vẻ? Mộc Lam bắt đầu thích Cừu Vui Vẻ từ lúc nào vậy?” Mạc Hân Hy thấy hơi khó hiểu.
“Không phải con, là em gái con, em gái con rất thích Cừu Vui Vẻ.”
“Em gái?” Cô thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được lời nói của Mộc Lam. Người cô bé nhắc đến chắc là Tư Nhã, cô bé tưởng rằng Tư Nhã thật sự là em gái mình.
“Làm sao con biết bé ấy là em gái của con, không chừng đó là chị gái con thì sao!” Tư Nhã đứng hàng thứ bảy, vậy nên Mộc Lam là em gái.
“Em ấy gầy hơn con, thấp hơn con, vậy chẳng phải là em gái của con sao?” Đầu óc của một đứa trẻ thật sự rất đơn thuần.
“Việc này , cái này cũng hơi khó giải thích! Các con là chị em sinh đôi, chỉ chệnh nhau có vài giờ thôi, trong một vài gia đình, đôi khi chị gái sinh đôi lại thấp hơn em gái mình một ít.”
“Con mặc kệ, con phải là chị cơ.” Mộc Lam vốn không có nghe hiểu lời nói của Mạc Hân Hy, cô bé chỉ đơn thuần cho rằng chị gái sẽ lớn hơn em gái, cho nên cô bé nhất định phải là chi.
Lục Khải Vũ đứng trước cửa sổ, nhìn hai người một lớn một nhỏ dưới gốc cây hoa, ánh mặt trời mùa hè có hơi cháy da cháy thịt, một tia sáng chói chang chiếu qua tàng cây để lại những vệt sáng loang lổ, một cơn gió thổi qua, những đoá hoa trên cây rơi xuống như làn mưa rả rích, nhìn vào hai người bọn họ khiến người ta cảm thấy một tình cảm mẹ con sâu nặng.
Anh nhìn hồi lâu, chẳng biết hai người đang nói chuyện gì mà còn không thèm vào trong nhà nữa, anh không nhịn được đi tới cửa, khẽ ho một tiếng.
Chú Vương liếc mắt nhìn, lập tức hiểu ra: “Cô Mạc, bên ngoài trời nóng quá, mời cô vào nhà uống trà.”
Mộc Lam niềm nở nhận lấy bánh ngọt từ tay Mạc Hân Hy: “Cô à, con cầm giúp cô cho.”
Mạc Hân Hy vừa vào nhà, đúng lúc gặp Lục Khải Vũ đang đứng ngay trước mặt, cô có hơi sửng sốt: “Giám đốc Lục, anh cũng ở nhà à!” Lục Khải Vũ liếc cô một cái: “Cuối tuần thì đương nhiên tôi sẽ ở nhà rồi. Nhưng tổng giám đốc Lam đây, trời nắng nóng như vậy lại đến đưa bánh cho Mộc Lam, thật là hiếm gặp.” Mạc Hân Hy nghe được sự châm biếm trong lời nói của anh, lúng túng cười: “Tôi không có việc gì để làm, nên là làm mấy cái bánh ngọt, một người như tôi thì không thể ăn hết được, nên tôi đã nghĩ đến Mộc Lam.”
“Thật sao?” Rõ ràng là Lục Khải Vũ không tin cô.
Mạc Hân Hy đang không biết trả lời như thế nào, Mộc Lam đã nắm lấy tay cô: “Cô Hân Hy, nhanh lên đi, lấy bánh ra ngoài, chúng ta đi gặp em gái.”
Gặp Tư Nhã? Cô bất giác nhìn Lục Khải Vũ: “Chủ tịch Lục, như vậy không sao chứ?”
“Bổ, bánh do cô Hân Hy làm rất ngon, con chắc chắn là em gái con sẽ thích. Bố cho cô Hân Hy đến thăm em gái đi!”
Có thể là do sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống nên chẳng biết vì sao mà Mộc Lam lại một hai đòi Mạc Hân Hy đi gặp Tư Nhã. Lục Khải Vũ bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
“Có lẽ cô cũng nghe người ở công ty nói, Tư Nhã bị chấn thương tâm lý, cô phải cẩn thận, đừng làm con bé bị kích động”
“Chủ tịch Lục, anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.”
Cô sắp nhìn thấy con gái mình, lòng bàn tay Mạc Hân Hy không nhịn được mà đổ mồ hôi, cô trấn tĩnh bản thân rồi nhìn Lục Khải Vũ cam đoan.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
25 chương
90 chương