Trong lòng cậu lúc này như bị lửa thiêu đốt, lại như là có người đang cầm dao găm khoét từng mũi vào trái tim cậu. Cậu đối xử với cô tốt như vậy, che chở cẩn thận, chẳng lẽ còn không bằng người con trai cô mới quen biết sao? Nếu cậu không đến thì cô thật sự chuẩn bị xác định xong chuyện hôn nhân của mình sao? Lục Vũ Tuấn nhìn thẳng vào Hàn Tương Trúc, giọng nói chua xót: “Tương Trúc, em có biết tại sao anh lại muốn chuyển đến trường Trường trung học Nham Hoa mà không nói với gia đình không? Anh sợ điểm toán của em bị tụt mạnh trong năm học cấp 3 quan trọng nhất này. Mục đích của anh đến trường Trường trung học Nham Hoa chính là để bổ túc môn toán cho em” “Anh Vũ Tuấn vẫn luôn nhớ rõ ước mơ từ nhỏ của em. Em muốn học hành chăm chỉ, được nhận vào đại học Bắc Đại, sau đó dựa vào sự nỗ lực của bản thân để đứng vững ở Hà Thành và sống cuộc sống em mong muốn. Những điều này anh Vũ Tuấn vẫn luôn nhớ rõ, anh còn sợ vì điểm toán mà ước mơ của em sẽ không thành hiện thực” “Nhưng em thì sao? Tương Trúc, trong khi anh đang lo lắng cho tương lai của em thì em lại làm việc gì đây? Em định cứ như vậy mà lấy chồng sao, từ bỏ rồi sao? Tương Trúc, em khiến anh quá thất vọng!” Nhiều năm như vậy Lục Vũ Tuấn chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với Hàn Tương Trúc, cậu vẫn luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay. Không muốn cô phải ấm ức điều gì. Nhìn Lục Vũ Tuấn như vậy nước mắt Hàn Tương Trúc chảy ra: “Anh Vũ Tuấn, không phải, sự việc không phải như anh nghĩ đâu, em, em không có, em không có đồng ý” Trước đây cô bé cũng rất tò mò về lý do tại sao Vũ Tuấn lại chuyển trường, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng anh ấy chuyển trường là vì mình. Lưu Lệ cũng sửng sốt, vội vàng tiến lên giải thích: “Vũ Tuấn, cậu hiểu lầm rồi, Tương Trúc hoàn toàn không đồng ý chuyện đính hôn.” Lục Vũ Tuấn liếc nhìn điện thoại trên tay Phan Xuyến An, sau đó nhìn về phía gia đình Tống Hàn. Cuối cùng, cậu xoay người lại nhìn thẳng vào Hàn Tương Trúc: “Em thật sự không đồng ý đính hôn với cậu ta chứ?” Mặt Hàn Tương Trúc đều là nước mắt, cô bé đã khóc đến mức khó thở, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không có, em không đồng ý!” Nhìn thấy người con gái mình yêu nhất khóc lóc thương †âm như thế, Lục Vũ Tuấn cảm thấy rất đau khổ, cậu không còn quan tâm được nhiều đến vậy, liền bước tới, ôm cô bé vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô. “Được rồi, Tương Trúc, anh xin lỗi, đừng khóc, là do anh Vũ Tuấn quá hấp tấp! Không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với eml” Cách cư xử thân mật của cậu khiến nhà họ Tống rất bất mãn, bố mẹ Tống Hàn nhìn cậu mợ Hàn Tương Trúc. “Thế này, thế này, chuyện này là như thế nào đây?” Lưu Lệ: “Lưu Lệ, thế 2” Phan Xuyến An quay sang nhìn em này là sao? Tương Trúc đã có bạn trai rồi Lưu Lệ vội vàng bước tới kéo Hàn Tương Trúc ra khỏi vòng tay của Lục Vũ Tuấn: “Không phải, Vũ Tuấn không phải bạn trai của Tương Trúc, cậu ấy là con của chủ nhà chúng tôi, là cậu ba của nhà họ Lục, cậu ấy lớn lên cùng Tương Trúc từ nhỏ, luôn coi Tương Trúc như em gái mình, nên mới quen nói chuyện với nhau như vậy” “Cậu chủ nhà họ Lục sao?” Tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều bị sốc. Họ đều biết rằng ông chủ của Lưu Lệ là tổng giám đốc Lục Khải Vũ của tập đoàn nhà họ Lục, tập đoàn số một Hà Thành, thậm chí là cả nước. Năm đó, chuyện bà chủ Lục một thai đẻ ra chín người con gần như đã làm chấn động toàn quốc..