9 tiểu bảo bảo siêu quậy của tổng tài
Chương 1660
Lúc này, Lưu Bối Nghiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, vừa vặn nhìn thấy điện thoại trong tay cô, kinh ngạc lớn tiếng gọi lên: “Ai da, Tương Trúc, đây đã là thời đại nào rồi, may mà cô chị vẫn làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có ở Hà thành.
Chiếc điện thoại này của em cũng quá lỗi thời rồi đi!”
Hàn Tương Trúc cúi đầu, che giấu đi không vui trong lòng, dùng một giọng điệu rất không để ý nói: “Trường học chúng em không cho phép mang điện thoại, em là học sinh, dùng loại điện thoại này đã rất tốt rồi”
Lưu Bối Nghiên đưa điện thoại của mình cho cô, rất là đắc ý: “Em đó, đi học cũng không biết có tác dụng gì.
Em nhìn xem điện thoại của chị đi, nhưng lại là Apple đời mới nhất đó!”
Hàn Tương Trúc không nhận lấy, chỉ là liếc nhìn một cái, rất miễn cưỡng khen ngợi: “Thật sự không tồi.
Chị họ, chị vẫn là nhanh cầm lấy đi, mấy chục triệu lận đấy! Nếu như vạn nhất rơi hỏng rồi lại không tốt đâu”
Triệu Kiên sờ trên mặt Lưu Bối Nghiên một chút, bặt cười, rất khí phách nói: “Tương Trúc, không sao đâu, rơi hỏng rồi anh lại mua cho Bối Nghiên.
Mấy chục triệu tính là gì chứ”
Hàn Tương Trúc ngại ngùng cười cười, chỉ đành nhận lấy nhìn một chút: “Thật sự rất tốt, chị họ chị thật sự có phúc khí!”
Sau đó, liền nhanh chóng đưa điện thoại trả cho Lưu Bối Nghiên.
Lưu Bối Nghiên nhìn một bộ dáng rất cẩn thận của cô, vui vẻ bật cười: “Tương Trúc, em nói thế nào cũng sinh sống ở thành phố lớn, sao lại không phóng khoáng như vậy.
Không phải chỉ là một cái điện thoại thôi sao? Có sao đâu chứ.
Trở về kêu anh rể em cũng đổi cho em một cái điện thoại tốt một chút.
Điện thoại rách nát trên tay em vứt đi được rồi”
Hàn Tương Trúc vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu, cái này em dùng rất tốt, hơn nữa trường học chúng em cũng không cho phép mang điện thoại đâu!”
Vừa nói xong, bọn họ đã đến ngoài cửa công viên nơi được nói là lớn nhất huyện Thủy Nguyên.
Sau khi Hàn Tương Trúc xuống xe, xa xa liền nhìn thấy một đám thanh niên vẫy tay chào hỏi Triệu Kiên.
Cô có chút sợ hãi kéo lấy cánh tay Lưu Bối Nghiên: “Chị họ, những người đó là ai? Không phải nói chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”
Lưu Bối Nghiên cười an ủi cô: “Tương Trúc, em không cần sợ, bọn họ đều là bạn bè của Triệu Kiên.
Chị nói cho em biết nha, em nhìn thấy người con trai cao cao gầy gầy kia không?
Anh ta là anh họ của Triệu Kiên, tên là Tống Hàn.
Trong nhà bọn họ nhưng lại rất có tiền đấy, ở huyện Thủy Nguyênmở hai xưởng cơ khí, còn có hai khách sạn nữa!”
“Hai đôi tình nhân bên cạnh đó là bạn tốt của Triệu Kiên, bạn bè chí cốt, điều kiện trong nhà bọn họ cũng rất tốt.
Đi thôi, Tương Trúc, chúng ta qua đó đi.
Công viên này lại là công viên lớn nhất Thủy Nguyên, bên trong có rất nhiều trò chơi đó!”
Nhìn thấy nhiều người như vậy, nghe thấy những lời chị họ khoe khoang như thế, trong lòng Hàn Tương Trúc rất kháng cự.
Nhưng lại không có cách nào từ chối, cô một năm mới trở lần, nếu như quá cứng rắn, không cho chị họ mặt mũi, sẽ khiến cho mợ không vui, bà ngoại cũng sẽ theo đó chịu ức hiếp.
Vì vậy, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn đi qua đó cùng với Lưu Bối Nghiên.
Mấy người thanh niên đó sớm đã nhìn thấy cô rồi, nhìn cô và Lưu Bối Nghiên cùng nhau đi đến, trong đó một người con trai đang kéo tay bạn gái trêu đùa nói: “Bối Nghiên, cô gái này chính là em họ đang học ở Hà thành mà cô nói đi! Nghe nói còn là một học bá đói”
Lưu Bối Nghiên rất đắc ý: “Đương nhiên rồi, Tương Trúc lại là học ở trường trung học trọng điểm Trường trung học Nham Hoa tốt nhất Hà thành đấy, thành tích cũng vẫn luôn là top đầu đó! Cậu ngưỡng mộ chứ!”
Lời của cô ta khiến Hàn Tương Trúc có chút ngại ngùng: “Chị họ, thành tích của em rất bình thường thôi.”.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
26 chương
29 chương
10 chương
192 chương